"Quả nhiên trái đất thật tròn !" An Mặc cảm khái.
"Không ngờ em trai Huyền Dương lại là bạn cùng lớp cấp hai với Tiểu Kiều nhà chị." Cô tiếp tục nói.
Huyền Dương bên cạnh vẫn còn hơi ngơ ngác, không ngờ lại gặp được bạn cùng lớp của Tiểu Kỳ ở đây. Phải biết là từ nhỏ, Minh Kỳ rất lãnh đạm, gần như chẳng có một người bạn nào, chỉ biết lút cút chạy theo cô. Ấy vậy mà vẫn có một số người không quên anh.
An Kiều phía đối diện ngượng ngùng giải thích :"Ngày xưa trường em luôn bàn tán về một cặp chị em nổi tiếng, đều có dung mạo hơn người, trí thông minh vượt bậc. Chính là chị Huyền Dương và Minh Kỳ. Nhưng kể từ khi chị Huyền Dương chuyển sang học cấp ba tại một trường khác, bọn em không còn được nghe gì về anh chị."
Huyền Dương ngạc nhiên, cô biết là ở trường cũ, danh tiếng bọn cô vô cùng nổi bật. Chính là sau hơn năm năm, ngay cả đàn em lớp dưới cũng nhận ra thì có phải hơi... quá không ?
An Mặc đột nhiên kêu lên :"A... Bảo sao thấy quen quen. Chị nhớ ngay xưa có một thời em cực kỳ cuồng nhiệt một bạn nam trong lớp, còn gia nhập câu lạc bộ fan hâm mộ của cậu ta, bài báo nào có thành tích của cậu ta em cũng treo đầy trên tường, lẽ nào chính là bạn học này ?"
An Mặc không phát hiện ra những lời nói này càng khiến em gái mình thêm lúng túng.
An Kiều bối rối nhín lén người con trai trước mắt mình, rồi lại vội vàng quay đầu đi trừng mắt với An Mặc.
Với người ngoài, biểu hiện này, rõ ràng là thừa nhận !
Trái ngược với tâm trạng của cô, Minh Kỳ lại thờ ơ nghiêng đầu xem người con gái bên cạnh đang phồng má ăn bánh xem kịch.
Suốt từ đầu đến giờ, anh chỉ im lặng lạnh nhạt quan sát tình hình. Dường như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến anh, như một vị vương giả ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao, không ai có thể chạm đến.
Cái khí chất đó, đủ để làm con gái nhà người ta đỏ mặt khó thở, chân tay run rẩy.
Huyền Dương cười khúc khích, cố gắng làm không khí bớt khó xử :"Ai chả có một thời như vậy, em không cần phải xấu hổ."
An Kiều như được trút bỏ một gáng nặng, nụ cười lại xuất hiện. "Dạ... À, mà chị Huyền Dương, sao lúc đó chị lại chuyển trường ? Chẳng phải bình thường sẽ được tuyển thẳng luôn lên cấp mới sao ?"
Huyền Dương hết muốn cười, chẳng nhẽ lại nói với cô, chính là vì ghen ghét với Minh Kỳ, không muốn sống dưới cái bóng của anh nên chuyển ?
"Cái này..."
"Điều kiện của trường X tốt hơn trường cũ." Minh Kỳ vốn đang lặng im đột nhiên lên tiếng.
An Kiều được thần tượng đáp lời, lập tức đỏ mặt. Cô thỏ thẹn nói :"Vâng."
An Mặc chuyển chủ đề :"Thôi đừng nói chuyện xưa nữa, bàn chuyên quan trọng đi. Các em thi cử thế nào ?"
An Kiều hơi ngập ngùng :"Cũng bình thường thôi ạ, có một số câu em phải làm bừa."
Mọi người tự giác chuyển mắt về phía Minh Kỳ, chờ đợi.
Anh hơi cau mày, vốn dĩ định về nhà nói với cô, muốn thấy vẻ mặt vui mừng cùng rạng rỡ của cô, muốn được cô khen ngợi...
Có những thứ, anh chỉ mong có thể chia sẻ với một mình cô.
Thấy không tránh được, anh liền miễn cưỡng trả lời một chữ "Tốt".
Cả ba người còn lại không khỏi cảm thán trong lòng, thật tự tin !
Bình thường ngay cả học bá làm bài xong cũng có lúc do dự, vậy mà anh lại rất kiêu ngạo, dường như nắm chắc rằng mình sẽ đạt được điểm cao.
Cái này... Thật khiến người khác hâm mộ.
Huyền Dương ăn nốt chiếc bánh trên đĩa, suy nghĩ một hồi lâu rồi ra hiệu cho An Mặc. Bọn cô thì thà thì thầm một lúc, An Mặc đôi lúc còn nhếch môi, trông có vẻ buồn cười về điều mà Huyền Dương nói.
Sau đó hai người đứng dậy, nói :"Nếu Minh Kỳ đã chắc chắn đến vậy, em có thể giảng lại cho Tiểu Kiều mấy câu mà em ấy không hiểu không ? Bọn chị phải vào bếp có chút việc."
Minh Kỳ chưa kịp trả lời thì hai cô gái đã thân thiết khoác tay nhau rời đi, bỏ lại hai bạn trẻ.
An Kiều đánh liều ngồi chỗ Huyền Dương bên cạnh Minh Kỳ, lấy giấy bút ra, đỏ mặt nói :"Đành nhờ cậu."
Minh Kỳ liếc về bóng hình đang xa dần, nhíu mày khó hiểu. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến cô thích thú đến vậy ?
"Minh Kỳ ?" An Kiều lên tiếng.
Minh Kỳ thu hồi mắt lại, nhìn về phía tờ giấy. Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp :"Cậu không hiểu chỗ nào ?"
"Đây." Cô chỉ. "Tớ không biết sử dụng công thức này có đúng với trường hợp này không."
Minh Kỳ từ tốn giảng lại cho cô, anh giảng rất ngắn gọn, dễ hiểu. Vừa nói anh vừa viết mấy ý chính ra giấy, từng ý được gạch đầu dòng một cách cẩn thận, đây là cách trình bày hiệu quả mà Huyền Dương đã dạy cho anh.
Hương bạc hà thơm mát luẩn quẩn quanh chóp mũi cô khiến An Kiều càng lúng túng. Cô không nhịn được dựa sát vào một chút. Đúng lúc này Minh Kỳ dừng lại, anh ngả người về phía sau, ánh mắt tựa như con sói lạnh lùng cảnh cáo cô.
Sau khi đã kéo dãn khoảng cách một cách triệt để, anh lại tiếp tục công việc của mình.
Đáy mắt An Kiều hiện lên tia thất vọng cùng hụt hẫng.
Sau vài tiếng, hai bạn trẻ mới thấy Huyền Dương cùng An Mặc lững thững bước ra ngoài, vẻ mặt hai người đều rạng rỡ cùng vui vẻ.
Huyền Dương không ngừng cảm ơn An Mặc khiến cô có chút lúng túng, chỉ biết khua tay bảo "không sao, không sao."
Huyền Dương đến bên cạnh Minh Kỳ, hỏi :"Thế nào, các em học tốt chứ ?"
"Vâng... Bạn Minh Kỳ giảng rất dễ hiểu ạ." An Kiều cười nhẹ.
Huyền Dương xoa đầu anh rồi nói :"Chào mọi người đi, chúng ta về nhà."
Minh Kỳ theo bàn tay cô mà nghiêng đầu, như một chú mèo lười biếng hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân. Một lúc sau, anh đứng lên, lãnh đạm cất tiếng chào rồi cầm tay cô đi ra quán.
Huyền Dương còn ngoái lại vẫy tay với những người bạn mới quen.
Bọn cô gọi một chiếc taxi, nhanh chóng trở về nhà.
Trên xe, Huyền Dương líu rít nói chuyện, rất hứng thú với mối quan hệ của em trai mình với An Kiều.
"Trông con bé có vẻ thích em nha ! Sao em cứ trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy ?" Huyền Dương tò mò.
Minh Kỳ khó hiểu nhìn cô, giọng anh hơi run rẩy :"Muốn tôi... dịu dàng với một người con gái khác ?"
"Ừm, có gì kỳ lạ sao ? Bây giờ em lớn rồi, nên tạo nhiều mối quan hệ, sau này sẽ ích khi ra ngoài xã hội." Cô hồn nhiên trả lời.
Sau đó nghĩ lại tình cảnh mình nhìn thấy lúc trước, cô phụng phịu nói :"Tiểu Kỳ... Em thấy đấy, các cặp chị em khác toàn xưng 'chị chị em em' ngọt xớt, chỉ có mỗi em không chịu."
Hai năm trước, bi kịch xuất hiện, mối quan hệ giữa anh và cô đã trở nên thảm hại đến mức còn tồi tệ hơn người qua đường.
Đừng nói đến việc cùng nhau ăn một bữa cơm bình thường, ngay cả cái xưng hô "chị gái" anh cũng nhất quyết không chịu mở mồm.
Kể từ đó, anh cứ "tôi-cô" lạnh lùng xa lạ như vậy, khiến người chị gái như cô đây rất khổ sở.
Dáng vẻ uỷ khuất của cô khiến tim anh mềm nhũn, nhưng lại rất đau, đau xót trong lòng. Anh không muốn quan hệ giữa anh và cô chỉ là tình cảm gia đình, là của một người chị với em trai mình.
Anh muốn... nhiều hơn nữa.
Huyền Dương phát hiện tâm trạng của Minh Kỳ căng thẳng liền vội vàng nắm lấy tay anh, xoa xoa.
"Em không thích cũng chẳng sao, chị không bắt buộc em đâu."
Minh Kỳ phì cười vì biểu hiện của cô, cái phương pháp này chẳng khác gì đang dỗ dành trẻ em.
Huyền Dương thấy em trai cười thì yên tâm, nói lảng sang chủ đề khác.
Về tới nhà, cô xua đuổi anh lên phòng, dặn anh nghỉ ngơi và tắm rửa, khi nào cô gọi thì mới được xuống ăn cơm.
Minh Kỳ ngoan ngoãn lên phòng, việc đầu tiên làm chính là tắm rửa thật sạch sẽ.
Hôm nay ra ngoài bụi bặm cùng mồ hôi bám vào người anh rất khó chịu, hơn nữa anh không muốn làm bẩn cô, cô trắng trẻo thơm mát như vậy, không nên tiếp xúc với mấy thứ bẩn thỉu.
Tắm xong anh để trần ra ngoài, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi thể thao.
Minh Kỳ ngồi lên ghế, gương mặt đẹp trai tĩnh lặng. Khoác thêm chiếc kính, mắt anh nheo lại một chút như đang nhớ tới điều gì đó.
Ngón tay thon dài, trắng nõn cầm chiếc bút gõ trên mặt bàn theo từng nhịp.
Sau vài chục giây, anh lấy tờ giấy trắng, bắt đầu viết đề bài của môn toán. Từng câu hỏi được trình bày ngắn gọn, ở cuối mỗi câu ghi đáp án.
Tiếp là môn văn, rồi môn ngoại ngữ...
Dựa theo trí nhớ mình, anh viết chính xác và đầy đủ toàn bộ 120 câu hỏi của đề thi đại học năm nay, không sai một chữ.
Khoảnh khắc anh buông bút cũng là lúc bên dưới vang lên tiếng gọi xuống ăn đầy phấn khích.
Khoé môi anh cong lên, rốt cuộc con mèo nhỏ nhà anh đã chuẩn bị món quà gì bất ngờ đây ?