Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 100: Phá băng (5)



“Anh...... anh...... Đều tại anh đó, mười giờ rồi, ông Mạc còn đang chờ em ăn điểm tâm a. Anh mau thức dậy đi.” Minh Nhan như sắp khóc, không ngờ cô vừa mới tỉnh dậy đã trễ thế này.

Minh Hiên vừa nghe thì ra là việc này, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nằm xuống, kéo cô vào lòng, không quan tâm, đau khổ nói. “Em làm anh giật cả mình, anh còn tưởng có chuyện lớn xảy ra, ông ta đợi thì cứ để ông ta đợi. Ngủ với anh chút nữa đi, thực mệt quá a.”

“Không được, anh mau dậy đi, trễ như vậy chúng ta mới đi ra ngoài mọi người sẽ cười đó. Mau dậy đi.” Minh Nhan vừa nói, vừa dùng sức đỡ hắn dậy.

“Được rồi, được rồi, anh dậy liền đây.” Minh Hiên không lay chuyển được cô đành không tình nguyện thức dậy, vừa mặc quần áo vừa than thở. “Làm cũng đã làm, còn sợ người khác cười sao, anh còn muốn làm thêm vài lần, cho bọn họ cười nhiều một chút.”

“A, Tư Đồ Minh Hiên.” Minh Nhan nghe thấy hắn than thở liền tức giận đến phát điên mà rống to.

“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa là được, anh không nói nữa.” Minh Hiên đưa tay lên miệng làm hành động kéo khóa lại, tỏ vẻ hắn không nói nữa.

Đến khi hai người chuẩn bị xong đi xuống nhà ăn thì ông Mạc luôn luôn đúng bảy giờ rưỡi ăn sáng vẫn còn ngồi chờ ở bàn ăn.

“Ông Mạc, thật ngại quá, cháu dậy muộn.” Minh Nhan có chút ngượng ngùng giải thích.

“Không sao, không sao, mau ngồi đi, chắc cháu mệt muốn chết rồi a.” Ông Mạc mặt mày hớn hở cười nói với Minh Nhan. [BN: mụi chết cười zới cái dụ ‘mệt muốn chết’ này a =]], NV: ông này đúng là ~~~]

“Mệt muốn chết rồi?” Minh Nhan có chút khó hiểu nhìn về phía ông Mạc.

“Khụ khụ, không phải, ông nói là đói bụng, đói bụng lắm.” Ông Mạc phát hiện mình nói sai liền nhanh chóng sửa miệng.

“Nga.” Minh Nhan thoải mái cười, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng.

“Hừ.” Minh Hiên nhìn vẻ mặt tươi cười như thể được thăng chức của Mạc lão nhân thì hừ nhẹ một tiếng cũng ngồi xuống cạnh Minh Nhan, lão già thối, không biết lại đang tính toán cái gì đây.

Ăn điểm tâm xong, theo thường lệ Minh Hiên liền cùng Minh Nhan đi công ty xử lý một ít văn kiện, hay hơn là Minh Nhan cùng hắn đến công ty, bởi vì văn kiện đều là do hắn xử lý, bất quá Minh Nhan chỉ ngồi bên cạnh xem tạp chí mà thôi.

Ngồi trên xe, Minh Nhan cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cô lại bắt đầu buồn ngủ rồi.

Minh Hiên vừa lái xe, vừa nhìn Minh Nhan đang ngủ gà ngủ gật, buồn cười lắc đầu, nhỏ giọng than thở. “Anh mới là người dùng lực, em chỉ nằm rên vài tiếng thôi, sao lại còn mệt hơn anh vậy, xem ra vì cuộc sống mĩ mãn của anh sau này, cần phải tẩm bổ cho em mới được.”

Đến công ty, Minh Hiên nhẹ nhàng mở cửa xe, bế Minh Nhan đi ra ngoài. Không thèm nhìn đến những ánh mắt kinh ngạc suốt dọc đường mà đi thẳng đến tầng cao nhất.

Thư ký phụ trách tiếp đãi thậm chí còn dùng sức dụi dụi mắt, hoài nghi không biết có phải mình còn chưa tỉnh ngủ mà đang mộng du hay không.

Minh Hiên không để ý tới sự kinh ngạc của cô, nghiêm mặt lạnh lùng giao phó. “Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy chúng tôi, có việc cũng đừng đến.” [BN: anh nói chiện dô đối wóa hà =]], NV: cái này thật ra có cần nói hay ko ?]

“Ách, vâng.” Nữ thư ký theo bản năng gật đầu đáp ứng.

Đáp ứng xong rồi mới phản ứng lại, cái gì mà“Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy chúng tôi, có việc cũng đừng đến.”

Đó không phải ý bảo có việc hay không có việc cũng không được đi vào quấy rầy bọn họ sao, vậy xin hỏi vị tiên sinh này tới đây để làm gì, chẳng lẽ đến công ty để ngủ sao?

Bất quá lời nói của ông chủ chính là pháp luật, mặc kệ có lý hay không có lý cũng phải hoàn toàn chấp hành theo a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.