Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 101: Lời đồn đãi (1)



Minh Nhan được đặt trên sô pha ngủ rất ngon lành, ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới tỉnh dậy, cô vẫn còn buồn ngủ dụi dụi mắt, có chút không rõ mình đang ở nơi nào.

“Em dậy rồi à? Lại đây, uống nước đi.” Thấy cô đã tỉnh ngủ, Minh Hiên đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào trong lòng mình, sau đó đưa cho cô một ly nước ấm, cho cô uống hai ngụm rồi thân thiết hỏi tiếp. “Có đói bụng không, muốn ăn chút gì hay không?”

Minh Nhan suy nghĩ xong, cảm thấy mình thực sự có chút đói bụng, vì thế yêu cầu. “Ân, cũng hơi đói bụng, em muốn ăn mì sốt đậu hũ chiên.”

“Chỉ mì sốt đậu hũ chiên thôi sao, không ăn gì thêm nữa à?” Minh Hiên buồn cười nhếch khóe miệng, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ đòi ăn mì sốt đậu hũ chiên a.

Minh Nhan suy nghĩ xong, thật là không muốn ăn thêm gì, vì thế lắc lắc đầu.

Vậy dễ rồi, Minh Hiên sủng nịch vuốt vuốt tóc cô, đứng dậy ấn điện thoại bàn, bảo thư ký gọi cho hắn hai phần mì sốt đậu hũ chiên.

Thư ký nhận điện thoại xong, có chút trợn mắt há hốc mồm không biết phản ứng thế nào. Cậu chủ nhỏ này có phải hơi keo kiệt một chút hay không a, mang theo bạn gái đi làm, thế mà giữa trưa chỉ cho người ta ăn mì sốt đậu hũ chiên.

[ Nếu ai hỏi cô làm sao lại biết đó là bạn gái của cậu chủ nhỏ, đương nhiên đáp án là chưa kể đến buổi sáng ôm cô ấy vào văn phòng, chỉ cần so sánh lúc cậu chủ nhỏ nhìn cô ấy bằng ánh mắt dịu dàng với lúc nhìn về phía người khác thì lạnh như băng cũng biết được cô ấy đối với cậu chủ nhỏ mà nói đã có bao nhiêu khác biệt rồi, cái này chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra được mà thôi.]

Không bao lâu sau, mì sốt đậu hũ chiên đã được đưa đến, thư ký nhận lấy, nhanh chóng đưa vào. Nếu để cậu chủ nhỏ cùng bạn gái bảo bối của hắn mà đói bụng, tổng tài không phải sẽ lột da cô ra hay sao. Cô vậy chứ đã nhìn ra được tổng tài vô cùng coi trọng cậu chủ nhỏ này, bằng không cũng sẽ không đích thân dẫn hắn đến công ty giới thiệu c người làm quen.

Nhưng mới vừa đi tới cửa, cô đã nghe loáng thoáng bên trong truyền ra tiếng ngân nga ái muội. “Ân...... Đừng vậy. Dừng...... Ân...... A......”

Mặt thư ký đỏ dần lên, nguyên dạng đang cầm mì sốt đậu hũ chiên, một tay nâng lên chuẩn bị gõ cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ ngây ngốc đứng ở đó, trên trán thì đầy dấu chấm hỏi. Cái này, mặc dù có tình cảm với nhau đi nữa, ban ngày ban mặt ngay tại trong văn phòng mà còn làm cái loại việc này không phải có chút rất ......

“Thư ký Lưu.”

“......” Không có người đáp lại, bởi vì thư ký Lưu đã hóa đá rồi.

“Thư ký Lưu.”

“......” Vẫn là không có người đáp lại.

“Thư ký Lưu.” Quản lí Trương của bộ phận tiêu thụ đã mất hết nhẫn nại mà hét lớn một tiếng.

Hôm nay làm sao ấy nhỉ, làm chuyện gì cũng không được thuận lợi. Buổi sáng có phần văn kiện khẩn cấp đưa lên chờ chỉ thị, nhưng đến bây giờ cũng chưa đưa xuống. Phái thư ký lên thúc giục mấy lần, đều bị cậu chủ nhỏ vội vàng đuổi về. Không có biện pháp nào khác hắn đành phải tự mình lên đây, không ngờ lại thấy được một màn không nên xem. Thư ký Lưu ngày thường trầm tính nhã nhặn nay lại đi nghe lén ở góc tường của cậu chủ nhỏ, mà lại còn hết sức tập trung tinh thần nữa chứ. Ngay cả hắn kêu hai tiếng, cô ta cũng không nghe thấy, đây có phải rõ ràng lá gan cô ta hơi to một chút rồi hay không.

Thư ký Lưu bị tiếng hét của hắn làm nhảy dựng, hộp thức ăn nhanh trong tay cũng theo tiếng trả lời mà rớt “phịch” xuống đất.

“Làm sao vậy?” Cửa lập tức được mở ra, thân hình Minh Hiên xuất hiện ở cửa, mà Minh Nhan cũng hiếu kì đứng phía sau hắn nhô đầu ra.

“Di?” Thư ký Lưu xấu hổ ngẩng đầu lên, mới phát hiện cậu chủ nhỏ cùng bạn gái hắn quần áo rất đầy đủ. Tốc độ mặc quần áo có phải quá nhanh hay không a, vì thế lướt qua bọn họ hoài nghi mà nhìn vào bên trong cửa, muốn tìm ra một chút dấu vết doan tình để lại.

Không có kết quả, vì thế ánh mắt lại quay trở lại trên người Minh Nhan, ý đồ từ trên người cô ấy tìm ra chút dấu vết hoan ái.

Minh Nhan bị cô ấy nhìn thì rụt cổ lại, trong lòng còn nói thầm: Không phải ‘ô mai’ trên cổ bị phát hiện chứ, đều tại Minh Hiên, vừa mới ngủ dậy nên xương sống ở thắt lưng có chút đau, bảo hắn mát xa giúp một chút, không ngờ hắn lại nổi sắc tâm mà in dấu hôn lên cổ cô. Cái này nếu như bị người khác thấy, sẽ rất mất mặt. Vì thế lại càng trốn phía sau Minh Hiên để né tránh ánh mắt thư ký Lưu.

Minh Hiên cảm giác được Minh Nhan không được tự nhiên, vì thế nhấc cánh tay ngăn trở tầm mắt thư ký Lưu, hỏi. “ Đã xảy ra chuyện gì? Mì sốt đậu hũ chiên mà tôi cần đâu?”

“Ách, mì sốt đậu hũ chiên, đúng rồi, mì sốt đậu hũ chiên.” Lúc này thư ký Lưu mới nhớ tới mình đứng ở chỗ này là đang muốn làm gì, vì thế nhanh chóng cầm hộp mì sốt đậu hũ chiên rơi trên mặt đất lên, đưa tới tay cậu chủ nhỏ.

Minh Hiên nghiêm mặt nhìn hộp mì sốt đậu hũ chiên trong tay đã thành thứ hỗn độn, lại cau mày nhìn thư ký Lưu, trong lòng còn nói thầm. “Năng lực nhìn người của lão nhân này không phải quá kém rồi sao, ngay cả loại việc nhỏ như gọi mì sốt đậu hũ chiên này cũng làm cho rối tung cả lên mà cũng có thể trở thành thư ký của tổng tài, về con mắt nhìn người của ông ta thật đúng là không dám khen tặng.”

Vì thế thuận tay cầm mì sốt đậu hũ chiên ném vào thùng rác, rồi giao phó. “Chúng tôi đi ra ngoài ăn, sau đó cũng không trở lại, có chuyện gì thì tự cô giải quyết đi.” Sau đó kéo tay Minh Nhan bước ra ngoài.

“Vâng, tự tôi sẽ giải quyết.” Thư ký Lưu lặp lời lời của cậu chủ nhỏ. “Tự tôi giải quyết?” Tôi chỉ là một thư ký nhỏ làm sao mà giải quyết a. Cậu chủ nhỏ như anh có cần làm khó tôi vậy hay không? Mặt thư ký Lưu nhất thời đã biến thành mặt ‘khổ qua’.

Chờ bọn họ đều đi ra ngoài rồi, quản lí Trương của bộ phận tiêu thụ mới từ trong kinh diễm khi nhìn thấy Minh Nhan mà phục hồi lại tinh thần thì thào nói. “Đẹp quá!”

“Cái gì đẹp quá?” Thư ký Lưu hé ra khuôn mặt khổ sở mà hỏi. Không phải là đang khen cô chứ,ô bây giờ hẳn là không hơn được ai rồi.

“Ách, không có gì, đúng rồi, tôi tới để lấy phần văn kiện khẩn cấp đã đưa tới vào buổi sáng, đã phê duyệt xong chưa?” Quản lí bộ phận tiêu thụ xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhớ tới mục đích chính của hắn mà hỏi thư ký Lưu.

“Vẫn chưa.” Thư ký Lưu vừa đi về bàn làm việc của mình vừa lơ đãng mà trả lời.

“Vẫn chưa? Đưa tới từ sáng đến giờ mà vẫn chưa phê xong? Không phải đã nói đây là văn kiện khẩn cấp rồi sao? Hẳn là cô phải ưu tiên đưa lên chứ?” Quản lí Trương vừa nghe còn chưa phê xong, mất hứng, có chút ý tứ hàm xúc khởi binh hỏi tội.

“Tôi có biện pháp gì được đây. Buổi sáng cậu chủ nhỏ vừa ôm bạn gái đến nơi đã nói ‘có việc hay không có việc gì cũng không được quấy rầy hắn’. Sau đó thì đi vào, vừa đi vào thì lại đi ra rồi. Chính anh cũng thấy, căn bản chưa cho tôi một cơ hội để nói chuyện a.” Thư ký Lưu thấy giọng điệu hắn không tốt, trợn mắt tỏ vẻ không vui. Đây cũng không phải lỗi của cô, làm gì đều trút giận lên cô vậy.

“Ôm vào? Vừa mới đi ra?” Quản lí Trương có chút không dám tin hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.