Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 103: Khách không mời mà tới



Vì thế nghiến răng nghiến lợi nói. “Bọn họ có phải đang hôn môi hay không anh không biết, cũng không muốn biết. Hiện tại anh chỉ biết, nếu em không để anh hôn em, anh sẽ tức điên mất.”

Nói xong, không để ý tới Minh Nhan đang ư a phản kháng, liền cúi xuống hôn cô. Minh Nhan đánh nhẹ vào hắn vài cái ý đồ ngăn cản, nhưng không có kết quả, cũng đành phải từ bỏ phản kháng, mặc kệ hắn.

Ngọn lửa càng thiêu càng nóng, Minh Hiên tạm thời buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, muốn cởi quần áo của mình chuẩn bị đấu tranh anh dũng. Minh Nhan thoáng tìm lại chút lý trí, dùng giọng nói mềm yếu ngăn cản. “Dừng, dừng lại trước đã, em... em đói bụng.”

“Ách, em đói bụng?” Minh Hiên nghe vậy thì cứng lại. Đây là cái tình huống gì, ở lúc khẩn cấp này mà kêu dừng, nguyên nhân lại vì cô ấy đói bụng, không phải vừa mới ăn cơm chiều xong chưa tới mấy tiếng đó sao? Hơn nữa chuyện làm tiêu hao thể lực hắn còn chưa bắt đầu làm mà, sao cô có thể đói bụng được?

“Ân, em đói bụng, em muốn ăn cua.” Minh Nhan tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, xuất ra chính sách cầu xin.

“Được, em muốn ăn cái gì cũng được, anh đều sẽ mua cho em, chỉ là......” Có thể đừng ở ngay cửa ải khẩn cấp này hay không a, Minh Hiên nhẫn nhịn nhìn thoáng qua dục vọng của mình mà kêu gào.

Minh Nhan từ ánh mắt hắn nhìn xuống, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói. “Hay là, anh đi tắm rửa trước đi.”

“Bà xã, sau khi tắm nước lạnh sẽ bị bệnh. Em nhẫn tâm sao?” Minh Hiên vẻ trừng phạt mà cắn một cái ở vành tai cô, giọng nói có chút bất mãn.

“Cái này... hắc hắc.” Minh Nhan cây ngô, lấy lòng, làm nũng nói. “Nhưng là, người ta đói bụng, đi sẽ không có khí lực phối hợp với anh, anh trước tiên để em ăn no đã, mới có khí lực a. Anh nói có phải hay không?”

“Phải, ai......” Minh Hiên thở dài, không tình nguyện đứng dậy đi vào phòng mà tắm nước lạnh, sau đó đi mua cua cho bà xã đại nhân. Cho dù hắn có muốn cũng không thể để bà xã bảo bối của hắn đói bụng a. Phỏng chừng là kiếp trước hắn đã làm chuyện gì thiếu đạo đức, nên kiếp này ông trời mới phái Minh Nhan đến để tra tấn hắn đây, bất quá đối với khoản tra tấn ngọt ngào này hắn rất vui vẻ mà chịu đựng.

Nhưng sau khi hắn đi ra ngoài thì hầu hết các cửa hàng đều sắp đóng cửa. Cho dù có một số ít quán ăn đêm chưa đóng thì món cua này cũng sớm đã bán hết. Dù sao thứ hải sản này vào buổi sáng mới tươi ngon được.

Cho nên Minh Hiên chạy hơn phân nửa thành phố cũng không mua được cua tươi, không có cách nào đành phải đợi đến sáng sớm đi chợ bán sỉ hải sản để mua.

Rốt cục cũng chờ được đến lúc mở cửa, nhưng mấy chỗ bán hải sản lại ngại hắn mua ít nên không muốn bán cho hắn, ai bảo nhà người ta là bán sỉ làm chi. Vì vậy Minh Hiên đành mua hẳn một thùng cua, cho nên ngày hôm nay trên bàn cơm sáng của nhà họ Mạc cực kỳ phong phú, nào là cua hấp, cua chiên, cua xào xả ớt...... v.v quả thực là yến tiệc cua a.

Minh Hiên cả đêm không ngủ, ở trên bàn cơm còn phải nhận ánh mắt nhìn chăm chú mang theo tia trêu chọc cùng lời nói tán thưởng của ông Mạc. “Ân, cua tươi này đúng là ăn rất ngon. Ông già như ông sống tới tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên được ăn cua tươi như vậy. Không tồi, không tồi. Nếu đây là có người biết ông thích ăn mà cố ý đi mua cho ông, ông già này chết cũng vui lòng.”

Minh Hiên tức giận đến xanh mặt, giận dỗi quay đầu đi không nhìn ông. Đột nhiên cảm giác được ai đó cầm tay mình, còn nhẹ nhàng mà kéo kéo. Minh Hiên tò mò quay đầu lại nhìn cô không chút tiếng động nói. “Ông xã, cảm ơn anh, ăn thật ngon nha.”

Nghe thấy Minh Nhan gọi hắn là “ông xã” thì tất cả tức giận cùng mệt mỏi trong nháy mắt cũng không cánh mà bay, ý cười tràn đầy khóe miệng. Hắn nắm lại tay của Minh Nhan, cũng học theo cô không tiếng động mà nói. “Em đút anh đi.”

“Không được.” Minh Nhan có chút ngượng ngùng lắc đầu. Minh Hiên không thuận theo phe phẩy tay cô làm nũng, còn chỉ chỉ mắt gấu mèo của mình, tranh thủ đồng tình của cô.

Minh Nhan mềm lòng gắp một miếng thịt cua lên đưa đến bên miệng hắn, Minh Hiên cắn một miếng, mặt mày hớn hở mà nhai.

Ông Mạc thấy hai người trẻ tuổi ngọt ngào với nhau, cảm thấy vui mừng, xem ra bi kịch hơn hai mươi năm trước sẽ không tái diễn lần nữa.

Ho nhẹ một tiếng, sau đó đứng lên nói. “Ông ăn no rồi, ông già này tuổi đã cao, muốn nghỉ ngơi một chút, hai người trẻ tuổi các cháu từ từ ăn đi.” Sau đó nhìn Minh Nhan chớp chớp mắt, đặc biệt dặn dò. “Minh Nhan cháu phải ăn nhiều một chút nha.”

“Vâng, được, ông Mạc.” Mặt Minh Nhan ửng đỏ đáp ứng .

Minh Hiên hừ một tiếng, xem như đã trả lời.

Ông Mạc cũng không tức giận, vui tươi hớn hở đi về phòng nghỉ ngơi.

Minh Hiên thấy đã không còn người khác, liền kéo Minh Nhan qua để cô ngồi trên đùi hắn, lấy lòng hỏi. “Bà xã, cua ăn ngon không?”

“Ngon.”

“Vậy em phải cảm ơn anh thế nào đây.”

“Như vậy được không?” Minh Nhan nói xong liền hôn nhẹ ở môi hắn một cái.

Minh Hiên liếm liếm môi, không vừa lòng lắm mà nói. “Cũng không tệ lắm, nhưng như vậy thì tốt hơn.” Nói xong liền áp lên môi Minh Nhan, hấp thu ngọt ngào bên trong.

Đang hôn đến thời điểm khó tách ra nhất thì đột nhiên bị một trận tiếng ho nhẹ cắt đứt. Minh Nhan thẹn thùng đẩy hắn ra, trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu không dám ngẩng lên. Minh Hiên chửi thề một tiếng, quay đầu nhìn xem vị khách không mời mà đến nào đã quấy rầy chuyện tốt của hắn.

“Cậu chủ, những người này, bọn họ nói là bạn của cậu, muốn đi vào tìm cậu, nên tôi không cản.” Quản gia ở một bên xấu hổ giải thích

Minh Hiên gật đầu một cái tỏ vẻ hắn đã biết, khoát tay ý bảo quản gia lui xuống, sau đó đứng dậy hướng về phía khách không mời mà đến hỏi:

“La, sao cậu lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Minh Hiên có chút không thể tin được người lạnh như băng trước mắt này không có việc gì sẽ tìm đến hắn. Bọn họ cũng đã giải trừ quan hệ mua bán rồi, cho nên bình thường thì hắn ta sẽ không tới cửa, trừ phi có nguyên nhân gì bất đắc dĩ.

Người tới cũng không trả lời, chỉ là từ phía sau lại xuất hiện thêm một người nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.