“Ân, thật sự chỉ có một lần, không còn lần nào khác nữa.” Minh Hiên gật gật đầu, cho cô một đáp án chắc chắn, giờ phút này, hắn cảm thấy thực may mắn vì mình đã kén chọn, nếu không phải ngoài cô hắn không hề có hứng thú với người con gái nào khác thì hiện tại hắn thực sự gặp phiền phức rồi, thật tội lỗi a.
“Hừ, một lần, một lần thì sao, một lần thì dễ tha thứ sao.” Minh Nhan thấy hắn gật đầu, hết giận hơn phân nửa, nhưng vẫn nói năng chua ngoa.
“Không phải em còn hôn Nhâm Hạo mấy lần sao.” Minh Hiên nhớ lại tình cảnh lúc trước cô quen với Nhâm Hạo, có chút bất mãn nhỏ giọng than thở.
“Em, khi đó không phải em đang hẹn hò với anh ta sao, nam, bạn trai bạn gái, hôn môi là chuyện bình thường mà.” Mặt Minh Nhan nháy mắt đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận rống lại.
Minh Hiên bị cô rống, ngoáy ngoáy lỗ tai, sao trước đây hắn lại không phát hiện Nhan Nhan có tiềm chất làm cọp mẹ như vậy nhỉ, bất quá hắn thích, hắn vừa mới phát hiện, Nhan Nhan đang ghen nga, hơn nữa bình dấm chua này còn không nhỏ a, đây chính là hiện tượng tốt, Minh Hiên không khỏi cười cong khóe miệng, nhỏ nhẹ nói. “Nhưng giờ anh còn là ông xã của em, thế mà không phải em lại vô duyên vô cớ không để ý đến anh sao, còn không cho anh chạm vào em nữa.”
“Em làm gì có vô duyên vô cớ không để ý đến anh, không cho anh chạm vào em? Anh là đang tính toán chuyện cũ với em phải không?” Minh Nhan cảm thấy bản thân bị oan, hiện tại cô đang bị hắn đè chặt dưới thân, khí thế liền yếu đi phần lớn, cho nên chỉ có thể rống lên tỏ vẻ bất mản của mình.
“Được rồi được rồi, bà xã đừng tức giận, đừng tức giận a, em nói không có thì không có.” Hiện tại tâm tình Minh Hiên rất tốt, bà xã nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao cũng là chuyện quá khứ, hắn cũng không quá để ý.
“Cái gì mà em nói không có thì không có, vốn là ân......” Minh Nhan luôn rất bất mãn với thái độ có lệ này của hắn, thử phản bác, nhưng vừa mới nói được một nửa thì nửa câu sau đã bị hắn nuốt vào bụng.
Minh Hiên hôn lên cái miệng nhỏ đang líu ríu của cô, đã giải thích rõ ràng, bà xã đại nhân cũng đã nói, cô không hề không cho hắn chạm vào cô, như vậy hắn là có thể chạm thoải mái rồi, ân, cái miệng nhỏ của bà xã thật là ngọt quá đi thôi.
Nửa ngày sau, Minh Hiên rốt cục buông cô ra, cô liền bắt lấy bàn tay của hắn đang làm chuyện xấu trong quần áo của cô, hổn hển nói. “Tư...... Tư Đồ Minh Hiên, anh...... anh để tay ở chỗ nào vậy?”
Minh Hiên thuận thế liền cầm tay cô đưa tới chỗ nào đó đang nóng rực, để cô cầm, Minh Nhan nhận thấy được cái đó là gì, liền buông tay ra, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
ếm liếm vành tai của cô, khẽ cười nói. “Bà xã, mặt của em rất hồng nha, chúng ta đều là vợ chồng, em còn thẹn thùng gì chứ?”
“Bà xã, em nói xem anh đã đến bước này, còn có thể buông tha cho em sao?” Nói xong lại xấu xa cọ cọ vào trên người Minh Nhan, khiến cô hừ nhẹ một tiếng.
“Anh...... không được, ban ngày ban mặt, Tân Vãn còn đang......” Minh Nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Cô ấy đang ngủ, không thời gian để ý đến chúng ta, nếu cô ấy nhàm chán thì La Khương sẽ rất vui lòng mà cùng cô ấy a.” Minh Hiên không hờn giận mà cắt đứt lời nói của cô, cô luôn suy nghĩ đến người khác nhiều hơn nghĩ đến hắn.
“Anh cũng nhìn ra sao, La Khương có......” Minh Nhan vui sướng muốn chứng thực với hắn, La Khương rốt cuộc có phải có ý với Tân Vãn hay không.
“Nhan Nhan......” Minh Hiên bất đắc dĩ gầm nhẹ cắt ngang cô. “Vào lúc này việc em nên làm chính là suy nghĩ xem làm sao thõa mãn ông xã của em chứ không phải nghĩ chuyện của người khác.”
“Ách, cái đó......” Minh Nhan bị hắn nói có chút ngượng ngùng, quả thật tình huống hiện tại không thích hợp để bát quái chuyện của người khác a.
“Hôn anh.” Minh Hiên không cho cô cơ hội cãi lại, trực tiếp yêu cầu.
“Ân......” Minh Nhan có chút do dự, tuy rằng đã từng hôn qua nhiều lần, nhưng nếu bảo cô chủ động, cô vẫn có chút ngượng ngùng.
“Em không hôn anh, anh hôn em cũng được vậy.” Minh Hiên có chút chờ không được nên sát lại gần cô.
“Khoan đã.” Minh Nhan đột ngột kêu dừng.
“Làm sao vậy?” Minh Hiên có chút nản chí, ở thời điểm mấu chốt mà kêu hắn dừng, hắn thực sự chịu không nổi a.
“Anh đi đánh răng đi.” Minh Nhan có chút không tự nhiên yêu cầu.
“Đánh răng?” Hắn không nghe lầm chứ, lúc này sao cô lại có những yêu cầu như thế chứ, chẳng lẽ hắn bị hôi miệng, không thể nào nha?
“Đúng vậy, đi đánh răng, em không muốn môi anh có mùi vị của cô gái đó.” Minh Nhan đơn giản tùy hứng nói ra, dù sao, dù sao vừa nghĩ đến hắn từng hôn qua người con gái khác thì cô lại cảm thấy không thoải mái.
Dừng nửa ngày, Minh Hiên đột nhiên cười lớn tiếng, bà xã của hắn thực đúng là đáng yêu nha, ngay cả ghen cũng đáng yêu như vậy, hắn vừa cười vừa hôn lên môi cô một cái, trêu chọc nói. “Được, anh đi đánh răng, đánh vài lần, từ nay về sau toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có hương vị của em, được chưa?” Nói xong cười cười đi vào phòng tắm.
“Đáng ghét.” Minh Nhan hờn dỗi cầm lấy một cái gối quăng hắn, kết quả lại bị hắn nhẹ nhàng tránh được.
“Bà xã, anh đến đây.” Minh Hiên từ phòng tắm đi ra, hóa thân thành con sói gian ác, hung hăng hạ gục chú cừu nhỏ mà hắn yêu mến, triền miên cả buổi chiều, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là hương vị của Minh Nhan.
Chờ lúc Minh Nhan tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, cô có chút mơ màng không hiểu tình huống hiện tại, lay lay Minh Hiên đang ngủ một bên, thấy hắn đã tỉnh lại liền hỏi. “Hiện tại là mấy giờ rồi anh?”
Minh Hiên bật cái đèn ở đầu giường lên, cầm lấy đồng hồ đặt trên tủ đầu giường xem một cái, nói. “Gần chín giờ a. Bà xã, em có đói bụng không, muốn ăn cái gì để anh đi mua.”
“Ân, gần chín giờ a.” Minh Nhan mơ mơ màng màng xoay người muốn ngủ tiếp, sao việc này lại mệt như vậy chứ.
“Cái gì? Gần chín giờ?” Minh Nhan phản ứng lại, thét chói tai ngồi lên.
“Đúng, gần chín giờ rồi.” Minh Hiên buồn cười nhìn bộ dáng cả kinh của cô, ánh mắt đen láy mở thật to, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận còn kinh ngạc mà há hốc, khiến hắn muốn áp lên mà chà đạp nó một phen.
“Trời ạ, đã trễ vậy rồi a, đến giờ cơm chiều chắc chắn đã qua rồi, xong rồi, ngày đầu tiên Tân Vãn đến đã bị em quăng sang một bên không thèm hỏi đến, ngay cả cơm chiều cũng ngủ luôn, tất cả là tại anh, không biết kiềm chế một chút nào hết.”