“Em……Minh Hiên bị cô chọc cho tức giận đến không biết phải nói cái gì mới tốt, rõ ràng không khí thực ngọt ngào, nhưng cô lại có cách làm cho nó trở nên cứng ngắc, trong lòng thật có cảm giác vô lực, vì thế than thở. “Lưu Vũ Trạch nói quả không sai, phụ nữ đều là loài động vật khẩu thị tâm phi*.” Sau đó cũng nằm xuống, hờn dỗi mà quay đầu sang bên kia.
* khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đàn ông mới là loài động vật lòng dạ hẹp hòi.” Minh Nhan không phục đáp trả hắn một câu.
“Khẩu thị tâm phi.” Minh Hiên tức quá, dừng một chút rồi ngồi dậy.
“Lòng dạ hẹp hòi.” Minh Nhan cũng ngồi dậy theo, hừ, tức giận thì tức giận, ai sợ ai a.
“Em khẩu thị tâm phi. Chỉ bảo em thổ lộ thôi có thật sự khó khăn như vậy sao?” Vì cô mà ngay cả những lời tình tứ buồn nôn hắn cũng nói rất nhiều đấy thôi.
“Anh lòng dạ hẹp hòi, trong lòng biết là được rồi, hơn nữa không phải em đã nói thẳng ra vậy rồi sao.” Cô cũng không phải dạng phụ nữ suốt ngày dùng những từ yêu nọ yêu kia làm câu cửa miệng.
“Em nào có nói thẳng, em ngay cả một câu cũng chưa nói rõ ràng.” Việc gì hắn cũng có thể cho qua, duy chỉ có chuyện này là không được, cho tới nay hắn đều phi thường chờ mong sự đáp lại của cô, không cần phải làm việc gì cả, chỉ cần một câu thông báo mà thôi.
“Anh, hừ, em không nói với anh nữa.” Nói xong Minh Nhan giận dỗi đứng dậy mặc quần áo.
“Em muốn làm gì?” Minh Hiên nhanh chóng giữ chặt cô lại, Nhan Nhan sẽ không tuỳ hứng như vậy chứ, nói không lại hắn sẽ rời nhà trốn đi.
“Em về phòng mình ngủ cùng Tân Vãn.”
“Đừng đi, nói không chừng hiện tại cô ấy đã ngủ rồi, em đừng quấy rầy cô ấy.”
“Không có việc gì, cô ấy hoan nghênh em
“Đừng đi.”
“Em muốn đi.”
…..
Hai người đứng ở trước cửa phòng Minh Nhan dây dưa một lúc, Minh Nhan kiên quyết muốn mở cửa đi vào, còn Minh Hiên nói cái gì cũng không cho, vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra ra, Tân Vãn cùng La Khương xuất hiện ở cửa.
Tân Vãn nhìn Minh Nhan cười nói. “Thật trùng hợp, mình đang định đi tìm cậu thì cậu đã tới rồi. Hôm nay lúc mình ra ngoài đi dạo, vừa vặn nhìn thấy loại nước hoa mà cậu đã từng nói qua, cậu vào đây xem xem có phải loại cậu nói hay không a?” Nói xong kéo Minh Nhan vào, sau đó nói với hai vị ngoài tiếng. “Ngủ ngon a.” Sau đó đóng cửa lại.
“Uy.” Minh Hiên nhìn cửa phòng đóng chặt, một trân bực mình ập đến, cô gái này thật là.
La Khương thấy vị Mạc tổng tài luôn luôn kiêu ngạo, cũng có lúc kinh ngạc như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Minh Hiên trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói. “Cười cái gì mà cười, sớm muộn gì cậu cũng có một ngày như vậy thôi, phụ nữ a, đều phiền toái như vậy.”
Nói xong liền cười khổ đi về phòng mình, xem ra đêm nay hắn xác định vững chắc là phải trông phòng một mình rồi.
La Khương nghe hắn nói sửng sốt một chút, tuỳ ý phản ứng lại, nhỏ giọng than thở một câu. “Tôi cũng không phải là cậu, sủng vợ đến vô pháp vô thiên như vậy, trước khi cưới vợ về, tôi sẽ dạy dỗ đến khi tôi vừa lòng mới thôi, như vậy làm sao phiền toái được nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Minh Hiên mang theo hai mắt gấu mèo xuất hiện ở phòng ăn, Minh Nhan liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý mà tiếp tục nói chuyện phiếm với Tân Vãn.
Minh Hiên thấy cô không có ý tứ giải thích với hắn, sắc mặt càng đen, tâm tình thực khó chịu ngồi ở bên cạnh cô bắt đầu ăn điểm tâm. Ngay cả khi anh họ hắn hỏi chuyện, hắn cũng chỉ lạnh nhạt. “Ân, ân.” Cho có lệ.
Mạc Dịch Minh thấy sắc mặc hắn không tốt, lại thấy Minh Nhan cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Trong lòng thầm đoán, có thể lời nói ngày hôm qua có tác dụng, hai người cãi nhau, trong lòng mừng thầm.
Vì thế Mạc Dịch Minh đơn giản cũng không để ý tới hắn, chỉ nói chuyện phiếm với ông Mạc. Dù sao tin đồn về vị em họ này của hắn trong nhà họ Mạc cũng không phải tốt gì, ngay cả ông Mạc mà hắn ta cũng không coi ra gì chứ đừng nói đến hắn, dù sao hắn ta cũng không cần đến hắn phí sức, hắn ta càng tức giận thì hắn càng cao hứng, xác xuất thành công của kế hoạch cũng lại càng cao.
Ông Mạc nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên của Minh Hiên và Minh Nhan, nhưng cũng chỉ cười không nói, rùng mình a, thật thú vị, bất quá ông cũng cho rằng Minh Hiên không thể kiên trì được bao lâu, đến cuối cùng người nhận sai trước khẳng định sẽ là nó, mặc kệ có phải là lỗi của nó hay không. Nhìn nó mấy hôm trước cẩn thận nhìn sắc mặt của Minh Nhan sẽ biết, tên nhóc này xem ra mãi mãi nằm trong tay cô bé kia rồi.
Không khí bữa sáng thực quỷ dị, đột nhiên di động của Minh Nhan vang lên, cô nhìn mọi người cười áy náy, đứng dậy đi nhận điện thoại. Vừa lấy ra liền thấy là một dãy số xa lạ gọi tới, di động trong tay cô suýt rớt, đây là số điện thoại mới khi cô đến Mĩ, hẳn là rất ít người biết mới đúng, rốt cuộc đây là ai?
“Uy.”
“Nhan Nhan, là anh.”
“………”
“Được, gặp mặt nói sau.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
“Sao lại là anh ta, anh ta tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì?” Minh Nhan cúp điện thoại, vừa than thở vừa trở về bàn ăn.
“Ai gọi vậy?” Minh Hiên đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, hù cô
“Là một người bạn.” Minh Nhan phản xạ có điều kiện đáp lại.
“Bạn nào? Ở Mĩ em có bạn sao?” Vài người bạn của cô hắn đều biết cả, ngoài Tân Vãn ra thì hiện giờ không có ai ở Mĩ cả.
“Sao em phải nói với anh. Chẳng lẽ em không thể làm quen bạn mới sao?” Minh Nhan lườm hắn một cái, cô còn chưa quên hai người vừa cãi nhau hôm qua. Cho dù không cãi nhau cũng không thể nói cho hắn biết a, với mức độ lòng dạ hẹp hòi của hắn, nếu biết là Nhâm Hạo tìm cô, khẳng định sẽ không cho cô đi ra ngoài gặp mặt, nhưng ngữ khí của Nhâm Hạo rất giống như thực sự có việc gấp cần cô giúp đỡ.
“Lát nữa em phải đi ra ngoài sao?” Minh Hiên thấy cô không chịu nói, vì thế chuyển qua vấn đề khác.
“Ân.” Minh Nhan vừa nói vừa đi trở về bàn, không muốn cũng hắn tiếp tục dây dưa cái vấn đề này tại đây.
“Anh lái xe đưa em đi.” Minh Hiên chủ động giảng hòa, tức giận hôm qua cũng đã tiêu hơn phân nửa, quên đi, cô không muốn nói sẽ không bức cô, hắn từ từ chờ cũng được, dù sao cũng đã chờ hơn mười năm rồi, hắn cũng không ngại chờ thêm vài năm nữa.
“Không cần, em tự lái xe đi được rồi.” Minh Nhan cự tuyệt, nếu để hắn đưa đi, vậy không phải cũng giống như nói cho hắn biết sao.