Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 114: Kế trúng kế (2)



Minh Hiên không để ý sự e lệ của cô ta, chỉ cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhìn cô ta như vậy, cũng không giống như đang nói dối, vì thế lẩm bẩm nói. “Là tôi gọi cô tới sao? Làm sao có thể, tôi căn bản là không biết số điện thoại của cô?” Ngoại trừ điện thoại của những người có liên quan đến Minh Nhan ra, những người khác một số hắn cũng không nhớ được.

“Số điện thoại của em vẫn không đổi a, vẫn là số cũ.” Hiệp Thiến đỏ mặt nói, trong lòng còn bổ sung. “Chỉ sợ lúc anh nhớ tới em sẽ không liên lạc được, cho nên vẫn không dám đổi số.”

Minh Hiên nghi hoặc lấy điện thoại của mình ra từ trong đám quần áo hỗn độn, điện thoại tắt máy, sau khi khởi động máy lên, bấm vào nh điện thoại thì thấy cuộc gọi cuối cùng rõ ràng là một dãy số lạ.

Minh Hiên đột nhiên như ngồi trên vết nứt, lưng lạnh lẽo, có loại cảm giác bị trúng kế.

Suy sụp cất điện thoại, thúc giục Hiệp Thiến. “Hiện tại cái gì cũng đừng hỏi, lập tức mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài, cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy.” Hắn là sợ bị Nhan Nhan thấy được sẽ hiểu lầm, đây là mục đích chủ yếu của kẻ chủ mưu, muốn phá hoại tình cảm của hắn cùng Minh Nhan, chỉ là không biết làm như vậy sẽ có lợi gì cho hắn ta.

“Không còn kịp rồi.” Hiệp Thiến thấy vẻ mặt hắn không muốn thừa nhận chuyện này, liền bi thiết nói.

“Cái gì không còn kịp rồi?” Minh Hiên cau mày nhìn về phía cô, trong lòng có loại dự cảm không tốt, chuyện tựa hồ đang phát triển theo hướng xấu nhất.

“Người con gái anh yêu, người con gái tên là Tư Đồ Minh Nhan, đã nhìn thấy chúng ta trên giường. Không phải là anh sợ cô ấy bắt gặp sao.” Hiệp Thiến oán hận nói, có chút mất bình tĩnh mà kiên quyết. Cũng đã lên giường rồi, vậy mà trong mắt, trong lòng hắn vẫn chỉ có cô ta.

Là cô ngốc a, nghĩ rằng đã cùng hắn lên giường thì có thể thay đổi chút gì đó? Cho nên hắn vừa gọi điện thoại, cô liền hưng phấn chạy tới, mà hắn cũng chưa nói gì liền kéo cô lên giường, cô còn ngây ngốc lòng tràn đầy vui mừng mà phối hợp , nghĩ rằng hắn rốt cục đã hồi tâm chuyển ý .

Minh Hiên vừa nghe là Minh Nhan đã nhìn thấy, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh*, vội vàng lao ra phía ngoài mà chạy, hắn muốn đuổi theo Minh Nhan, giải thích với cô cho rõ, thật sự hắn cái gì cũng chưa làm, đây hết thảy đều là âm mưu.

*ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sấm sét đánh trúng đầu.

“Khoan đã.” Hiệp Thiến gào thét gọi hắn lại, thống khổ hỏi. “Anh, nếu anh còn yêu cô ta như vậy, thì vì sao? Vì sao còn gọi em đến.” Làm cho cô hy vọng, làm cho cô nghĩ rằng có thể cùng chung sống với hắn.

Thân hình Minh Hiên dừng lại, cũng không có quay đầu, chỉ đưa lưng về phía cô, dùng giọng điệu không mang theo một tia cảm tình nào lạnh lùng nói. “Mặc kệ cô tin hay không tin, người tối qua gọi điện thoại không phải là tôi, người cùng cô lên giường cũng không phải là tôi, tuy rằng tối hôm qua tôi uống rượu, nhưng chút năng lực phán đoán ấy tôi còn có.” Thân thể hắn hắn rõ ràng, có làm cái gì hay không hắn thực hiểu được. Dừng một chút lại nói tiếp. “Tôi khuyên cô tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra thử, có lẽ còn có thể tìm được chứng cớ gì đó.” Nói xong chữ cuối cùng, người cũng liền xông ra ngoài.

Nhìn cô một thân đầy dấu hôn hồng sưng đỏ cũng đoán được hẳn là tối qua đã có người giả mạo hắn cùng cô phát sinh quan hệ, người này là ai trong lòng hắn đã có mục tiêu, chỉ là hiện tại hắn không có thời gian cũng như tinh lực mà đi đối phó hắn ta, việc hiện tại hắn phải làm là tìm đến Minh Nhan, giải thích rõ ràng với cô, vừa nghĩ đến cô vì chuyện này mà thương tâm khổ sở, thì hắn cũng không có tâm tình đi để ý việc khác.

“Anh......” Nhìn bóng dáng hắn rời đi, tâm Hiệp Thiến hoàn toàn biến lạnh, nước mắt cũng chảy xuống, không ngờ sau một đêm gió xuân, cô có được lại là loại kết quả này, người đàn ông lên giường cùng cô lại không chịu thừa nhận, đây có thể là chuyện chê cười lớn nhất trong cuộc đời cô, không, có lẽ từ lúc bắt đầu quen biết hắn, yêu thương hắn, thì cuộc sống của cô đã là một hồi chê cười rồi.

Nói về bên kia, lúc La Khương mang theo Minh Nhan cùng Tân Vãn đón xe đến nhà cô Minh Nhan, Minh Nhan vừa thấy cô mình mở cửa ra, oa một tiếng khóc ngã vào trong lòng cô mình.

Tư Đồ Cẩn không rõ việc gì, sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy Minh Nhan, nhẹ giọng an ủi, Nhan Nhan nhà các cô vốn là thực kiên cường, rất ít khi nhìn thấy nó khóc nhè, nhưng giờ lại gào khóc như vậy, việc này khiến Tư Đồ Cẩn sợ hãi, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó, lại không thấy Minh Hiên ở bên cạnh, tưởng Minh Hiên đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dùng ánh mắt hỏi Tân Vãn, Tân Vãn cũng là vẻ mặt khó xử không biết nói như thế nào mới tốt.

Gấp đến độ Tư Đồ Cẩn đành phải chờ Minh Nhan khóc gần xong, mới đẩy cô ra một chút, thật cẩn thận dò hỏi. “Nhan Nhan a, cháu đừng khóc nữa, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cháu nói cho cô nghe a.”

“Cô, Hiên Hiên anh ta, Hiên Hiên anh ta, a...... Đau quá, đau quá.” Minh Nhan đột nhiên dùng hai tay đỡ lấy bụng, thống khổ rên rỉ, sau đó trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Làm ba người sợ tới mứ một trận luống cuống tay chân đem cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ khám xong nói là, bởi vì quá kích động, cho nên động thai khí, kê thuốc dưỡng thai, hiện tại không có việc gì, lúc đó ba người mới yên lòng.

“Cháu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nhan Nhan đã mang thai, Minh Hiên còn để nó chạy lung tung, Minh Hiên đâu rồi?” Tư Đồ Cẩn thấy Minh Nhan không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng ở trên hành lang của bệnh viện bắt đầu hỏi Tân Vãn, đương sự còn đang mê man trong phòng bệnh, cô đành phải tới hỏi bạn tốt của nó vậy.

“Cô a, chuyện này đều do cái tên thủy tính dương hoa**, vong ân phụ nghĩa, chân ngoài dài hơn chân trong, hai mặt......” Tân Vãn vừa nghe Minh Nhan đã mang thai vậy mà Tư Đồ Minh Hiên còn làm ra cái loại việc này, tức giận đến không chịu được. Cho nên mở miệng quở trách hắn một chút.

**thủy tính dương hoa: ý nói người lăng nhăng.

Đã nghe một loạt lời lẽ quở trách của Tân Vãn, nhưng nửa ngày cũng chưa nói đến trọng điểm, Tư Đồ Cẩn cùng La Khương đều là vẻ mặt hắc tuyến.

“Dừng, dừng.” Tư Đồ Cẩn cắt đứt thao thao bất tuyệt của Tân Vãn, đây đều là những từ dùng để hình dung cái gì a, một từ so với một từ còn mạnh hơn, đây không phải đang nói Hiên Hiên nhà bọn họ đó chứ.

Vì thế chuyển hướng sang La Khương nói. “Hay là cậu nói đi, nói ngắn gọn một chút, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra là được rồi.”

La Khương suy nghĩ một chút, nói. “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chúng cháu cũng không phải rất rõ ràng, chỉ là nhìn thấy một việc, bất quá theo cháu phân tích, hơn phân nửa là Minh Hiên bị gài bẫy. Cô cũng biết hiện tại ông Mạc đang có ý đem công ty giao cho cậu ấy, như vậy nhất định sẽ liền có người xuất hiện để cản trở.”

“Cái gì hình ảnh, tôi thấy hơn phân nửa là anh ta không chịu nổi......” tịch mịch, nửa câu sau Tân Vãn còn chưa nói xong, đã bị La Khương bưng kín miệng, hiện tại đang là thời buổi rối loạn, bất quá hắn tin tưởng Minh Hiên rất nhanh sẽ thu xếp được tất cả những chuyện này, đến lúc đó, nếu biết Tân Vãn đã nói bừa ở trước mặt cô hắn ta thì ngay cả hắn cũng không bảo vệ được cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.