Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 115: Kế trúng kế (3)



“Anh làm gì vậy?” Tân Vãn kéo tay hắn xuống, bất mãn trừng mắt hắn.

“Tôi đang cứu cô.” Vẻ mặt La Khương không chút thay đổi mà nói.

“Cứu tôi?” Suýt nghẹn chết cô rồi còn nói cứu cô, đầu óc hắn không bệnh chứ, Tân Vãn không cho là đúng mà nhìn hắn.

La Khương vừa định nói gì đó thì di động liền vang lên, lấy ra thì thấy, quả nhiên là hắn ta, động tác cũng rất mau, La Khương nhìn Tân Vãn cùng Tư Đồ Cẩn một cái rồi đi đến một góc sáng sủa, nhận điện thoại, không đợi hắn lên tiếng, lập tức đã truyền đến giọng nói lo lắng của Minh Hiên. “Minh Nhan có đang ở cùng với cậu không?”

La Khương, Tân Vãn, Minh Nhan đều không ở nhà, hắn mới cả gan phỏng đoán bọn họ đang ở cùng một chỗ, cũng hy vọng bọn họ là đang ở cùng một chỗ, như vậy ít nhất có thể cam đoan Nhan Nhan vẫn an toàn.

Nghe ra bối rối trong giọng nói của hắn ta, đột nhiên La Khương có chút đồng tình với hắn, gặp được một người con gái có thể khiến bình tĩnh của hắn ta hoàn toàn biến mất như thế, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh đây, bất quá cũng ẩn ẩn có chút hâm mộ.

La Khương dừng lại chút, cảm giác được hắn ta đang khẩn trương đến ngừng hô hấp rồi, thế này mới nhẹ nhàng “Ân.” một tiếng. Lập tức nghe được tiếng hắn ta nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi tiếp. “Vậy hiện đang ở đâu?”

“Bệnh viện.” La Khương không nhanh không chậm nói, không phải hắn bỏ đá xuống giếng, mà là cố ý chỉnh hắn ta, thật sự là vẻ kiêu ngạo ngày thường của hắn ta làm cho người ta hận nghiến răng, khó được nhìn đến một mặt chật vật của hắn ta như vậy.

“Bệnh viện?” Ngay sau tiếng rống to của Minh Hiên, liền truyền đến một trận im lặng.

La Khương thoáng để điện thoại ra xa lỗ tai một chút, người này không phải có chút phản ứng quá khích chứ, hắn bất quá là nói ở bệnh viện mà thôi, vẫn chưa nói là Minh Nhan bị sao, nhưng cũng đúng là như vậy.

“Nhan Nhan, ân, cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Minh Hiên khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, tim cũng đập bịch bịch, sợ nghe được cái tin tức gì không tốt.

“Ai......” La Khương thở dài, thật sự là quan tâm sẽ bị loạn a, ngữ khí của hắn ta cứ như là gặp chuyện không may thật vậy. Thản nhiên đáp. “Không có, tinh thần có chút kích động nên ngất đi mà thôi.” Về phần cái kinh hỉ kia thì để hắn ta từ từ phát hiện đi.

“Nga.” Minh Hiên nghe nói không có việc gì, thế này mới yên lòng, hỏi tiếp. “Bệnh viện nào?

“XXX bệnh viện phòng bệnh số XXX.” La Khương nói xong liền cúp điện thoại. Chuyện tiếp theo tự hắn ta cố gắng vậy.

Không bao lâu, Minh Hiên liền hoang mang rối loạn khẩn trương chạy đến, quần áo trên người đều là một mảng mồ hôi, vừa thấy La Khương đã chụp bờ vai của hắn mà truy hỏi. “Nhan Nhan ở đâu?”

La Khương nhíu nhíu mi, chỉ vào phòng bệnh phía sau, Minh Hiên buông hắn ra đang định đi vào trong, mới vừa đi một bước đã bị Tư Đồ Cẩn kéo đến một bên, Minh Hiên vừa thấy là cô, sửng sốt một chút, kêu. “Cô.”

“Ân.” Tư Đồ Cẩn gật đầu một cái, sau đó cau mày hỏi. “Cháu cùng Nhan Nhan rốt cuộc sao lại thế này, sao hai đứa đều biến thành chật vật như vậy.” Với tính tình của Minh Hiên, nếu thật có chuyện gì nhất định sẽ thuận theo Nhan Nhan, cho dù thật sự giận nhau với Nhan Nhan, cũng tuyệt đối không để nó bụng lớn còn chạy ra bên ngoài.

“Cô, một lát cháu sẽ giải thích với cô, cháu muốn gặp Nhan Nhan trước.” Minh Hiên lo lắng nhìn về phía phòng bệnh, trước khi chưa tận mắt thấy cô không có việc gì, hắn vẫn là không yên

“Ân.” Tư Đồ Cẩn buông hắn ra, để hắn đi gặp Nhan Nhan trước, cũng biết nếu hắn không tự mình xác định con bé không có việc gì là sẽ không yên tâm.

Minh Hiên rón ra rón rén tiêu sái đi vào phòng bệnh, thấy sắc mặt Minh Nhan tái nhợt nằm trên chiếc giường màu trắng ngủ say, tựa hồ ngủ không phải thực an ổn, mày thì nhíu chặt, không biết trong lúc ngủ lại mơ thấy gì.

Minh Hiên nhẹ nhàng đi đến bên người cô, tay vuốt lên mày đang nhăn lại của cô, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt.

Minh Nhan như là cảm nhận được có người ở bên cạnh, chậm rãi mở to mắt, chống lại ánh mắt đau lòng của hắn.

Đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, Minh Nhan liền giận dỗi xoay người đi không nhìn hắn.

“Nhan Nhan.” Giọng Minh Hiên kêu có chút khàn khàn.

Minh Nhan vẫn mặc kệ không lên tiếng, thậm chí nhắm hai mắt lại, xem ra là hoàn toàn thất vọng với hắn rồi, không muốn thấy hắn nữa.

“Nhan Nhan, em nghe anh giải thích.” Minh Hiên cũng không cưỡng cầu cô phải nhìn hắn, chỉ là đứng ở đó, nói từng chữ từng chữ một. “Em nhìn thấy không phải là thật, anh bị gài bẫy, tối qua anh uống rượu, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chưa từng gọi điện thoại cho cô ấy, cũng không làm chuyện gì có lỗi với em.”

“Uống rượu? Không biết đã xảy ra chuyện gì? Đây hình như đều là cái cớ của tất cả những người đàn ông làm việc có lỗi.”

“Hừ......” Minh Nhan hừ lạnh một tiếng, nói tiếp. “Cho dù anh đã làm cái gì, cũng không có lỗi với tôi, bởi vì tôi với anh một, chút, quan, hệ, cũng, không, có.” Câu cuối cùng cơ hồ Minh Nhan nói từng chữ từng chữ một.

“Em......” Minh Hiên nghe thấy cô nói ra lời tuyệt tình như thế, dường như trước mắt tối sầm, dưới chân một cái lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn hắn đã đúng lúc đỡ lấy cái bàn bên cạnh, thân hình mới đứng vững.

Đôi mắt Minh Hiên đỏ lên, nghẹn ngào nói. “Nhan Nhan, chúng ta sống chung với nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em vốn không có một chút ít tín nhiệm anh sao? Anh thừa nhận ngày hôm qua anh thực giận em, nhưng cho dù có giận em thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy a, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới đây có lẽ chính là một âm mưu, là có người đang trăm phương ngàn kế muốn phá hoại chúng ta, em không thấy là những việc này rất trùng hợp sao?”

Có người đang gài bẫy hắn, nhưng một chút hắn cũng không để ý, có bản lĩnh thì cứ việc làm, xem xem lộc tử thùy thủ*, mà chính sự không tín nhiệm của Minh Nhan với hắn mới làm cho hắn vô cùng đau đớn, làm cho hắn chưa xuất chinh đã loạn từ đầu trận tuyến rồi.

*lộc tử thùy thủ: hươu chết vào tay ai, ý trong câu này là không biết ai thắng ai.

“Là âm mưu thì sao? Anh còn không phải, còn không phải......” Câu nói kế tiếp, Minh Nhan không có cách nào nói ra khỏi miệng, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh hắn cùng một người con gái khác cả người trần truồng nằm ở trên giường, cô liền cảm thấy tâm như dao cắt.

Cho dù là bị gài bẫy cô cũng không có biện pháp tha thứ, vì sao loại chuyện này cứ liên tiếp phát sinh trên người cô, Nhâm Hạo như vậy, Minh Hiên cũng như vậy, chỉ là lần này so với lần trước đau hơn nhiều, đây không phải đã chứng minh rõ là cô yêu Minh Hiên còn sâu hơn yêu Nhâm Hạo rồi sao.

“Anh không có, cái gì anh cũng chưa làm, em phải tin tưởng anh.” Minh Hiên kích động đi lên kéo cô, giữ chặt lấy bả vai cô, bắt cô đối diện nhìn hắn.

“Anh gạt tôi, trên người cô ta còn dấu hôn rõ ràng như vậy, anh còn muốn chống chế nữa sao.” Minh Nhan dùng sức vặn vẹo , muốn giãy ra khỏi tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.