Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 120: Phiền toái nhỏ



“Ân?” Minh Hiên nhận thấy được giọng nói của cô không ổn, mới kéo cô từ trong lòng mình ra, nâng cằm cô lên, làm cho cô nhìn thẳng mình, muốn nhìn xem cô rốt cuộc bị làm sao, ai ngờ lại thấy đôi mắt cô đỏ hoe, nhất thời trong lòng căng thẳng, lo lắng hỏi. “Nhan Nhan, em làm sao vậy? Ai làm cho em chịu ủy khuất ?” Mặc dù có dượng ở đây, loại khả năng này sẽ rất nhỏ, nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà hỏi.

“Không có, em chỉ là đang tự trách mình vì sao không sớm yêu thương anh một chút, khiến cho anh chịu khổ nhiều như vậy.” Minh Nhan cầm tay hắn, nhỏ tiếng giải thích, càng nói đầu càng thấp, cuối cùng lại vùi vào lòng hắn làm đà điểu.

Minh Hiên sửng sốt nửa ngày, lập tức hiểu ý, có chút mừng đến không tự kìm hãm được, bà xã đại nhân của hắn đang đau lòng vì những gì hắn đã trả giá sao, đây là không phải chứng tỏ hiện tại thâm tình cũng cô đối với hắn đã bằng với thâm tình của hắn rồi sao, bằng không sao có thể cảm nhận được khổ của hắn.

“Nhan Nhan, ngẩng đầu lên nhìn anh.” Minh Hiên có chút kích động gọi cô.

“Ân?” Minh Nhan tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn nghe lời mà ngẩng đầu lên.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Con ngươi chứa đầy thâm tình mà nhìn cô, đột nhiên hắn không biết phải nói gì, thầm nghĩ cứ gọi tên cô mãi như vậy.

Nhìn bộ dáng hắn kích động có chút không biết làm sao, đột nhiên làm Minh Nhan mỉm cười, khi hắn ở trước mặt cô thật đúng là nửa điểm bình tĩnh cũng không có a, sẽ rất xấu, sẽ dỗi, sẽ cầu xin tha thứ, sẽ không biết làm sao...... Rất nhiều mặt người khác không thấy, toàn bộ đều không hề che dấu mà triển lãm ở trước mặt cô, cô thật là vô cùng may mắn mới có thể có được toàn tâm toàn ý yêu thương của hắn, một mình trả giá, cũng chưa từng đòi đáp lại.

Trong lòng ấm áp, Minh Nhan ngẩng đầu hôn lên đôi môi cánh hoa trước mắt bởi vì kích động mà có chút run run, đầu lưỡi càng nghịch ngợm tiến vào trong miệng của hắn, thăm dò chung quanh. Chủ nhân của đôi môi kia rõ ràng có chút cứng ngắc không theo kịp tiết tấu của cô, bất quá cũng may thần kinh trời sinh phản xạ mạnh, rất nhanh liền đoạt lại quyền chủ động, một bàn tay ôm thắt lưng của cô, tay kia thì nâng cái gáy của cô lên làm cô áp hướng chính mình, càng tiện cho việc hắn xâm nhập thăm dò.

Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, Minh Hiên mới buông cô ra, dùng tiếng nói khàn khàn thấp giọng nói. “Chúng ta trở về phòng đi.” Kinh hỉ mới vừa rồi bây giờ đều hóa thành dục vọng, thế tiến công ào ạt hướng hắn đánh úp lại, hắn sắp khống chế không được rồi, bất quá trước khi hắn bùng nổ, phải đưa cô đến một nơi không bị ai quấy rầy đã.

Minh Nhan đương nhiên biết câu ‘trở về phòng đi’ của hắn là ý chỉ cái gìnháy mắt đỏ mặt, e lệ gật gật đầu, hiện tại cô cũng có nhu cầu cấp bách cần một ít kích tình để an ủi nỗi khổ tương tư một chút.

Minh Hiên thấy cô gật đầu, vui đến cong khóe miệng lên, ôm lấy cô hướng về phía phòng đi đến. Vừa đi còn vừa kinh ngạc: Bà xã đại nhân hình như nặng hơn.

Đang định mở miệng nói gì đó, liền thấy Tư Đồ Cẩn với vẻ mặt ái muội đứng trên hành lang nhìn bọn họ, khóe miệng Minh Hiên run rẩy, dưới chân cũng chậm vài bước, gọi. “Cô.”

Minh Nhan lại sớm oa ở trong lòng Minh Hiên không chịu nhô đầu ra, quyết chí làm hết phận sự của một đà điểu. Cô cũng thật là, biết rõ bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn*, còn cố ý đi ra xem bọn họ náo nhiệt.

*tiểu biệt thắng tân hôn: xa cách nhỏ còn nồng nàn hơn vừa mới cưới.

Tư Đồ Cẩn nhìn hai người xấu hổ, ái muội chớp chớp mắt với Minh Hiên, chế nhạo nói. “Nhanh vào đi thôi, nếu không đi vào người nào đó sẽ nghẹn mà chết đấy.”

Minh Hiên nghe vậy cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng ở trong lòng mình, xả ra một cái mỉm cười dịu dàng, hướng về phía Tư Đồ Cẩn gật gật đầu rồi hướng trong phòng đi vào, ai ngờ mới vừa đi được hai bước, Tư Đồ Cẩn lại bổ sung thêm một câu mà thiếu chút nữa đã hại hắn nghẹn, khóe mắt run rẩy, nói cái gì là. “Chú ý một chút, đừng quá kích tình.” Với tâm tình phấn khởi của hắn hiện nay, không kích tình mới là lạ.

Phía sau lưng hắn cứng lại ôm Minh Nhan vào phòng, tiện tay khóa cửa, sau đó khẩn cấp đặt cô lên giường, cúi xuống hôn, vừa hôn vừa bắt đầu thoát quần áo Minh Nhan, nhưng vừa thoát đến một nửa liền phát hiện không ổn, bởi vì bụng vốn bằng phẳng của cô, hiện tại lại hơi hơi nhô lên.

Vừa rồi bởi vì Minh Nhan mặc quần áo có vẻ rộng thùng thình, hoàn toàn che bụng lại, cho nên hắn cũng không để tâm nhiều, nhưng hiện tại không có quần áo che chắn, biến hóa đặc biệt này liền xuất hiện, ba tháng không gặp mà lại béo lên nhiều như vậy sao, khoan đã, không đúng, chẳng lẽ???

Minh Hiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Nhan chứng thực, Minh Nhan thì bị cái nhìn chăm chú của hắn làm xấu hổ đến túm cái chăn bên cạnh qua trùm kín người mình

“Nhan Nhan.” Minh Hiên nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương hỏi. “Không phải em đã, không phải em đã mang thai chứ?” Trong bụng cô có kết tinh tình yêu của cô cùng hắn sao?

Minh Nhan dịu dàng cười, gật gật đầu với hắn nói. “Đúng vậy, trong bụng em hiện đang có một phiền toái nhỏ, lại có thêm người cần anh chăm sóc.”

“Anh, anh.” Minh Hiên có chút cứng họng chỉ vào chính mình, trong lúc nhất thời có chút tiêu hóa không được tin tức tốt động trời này.

“Anh sắp làm ba ba?” Mình chờ được ngày này rồi, rốt cục Minh Hiên cũng tìm được đầu lưỡi của chính mình, nói ra một câu đầy đủ.

Minh Nhan nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc, không khỏi bật cười, lại gật đầu thật mạnh, xác nhận mà nói. “Đúng, anh sắp làm ba ba .”

“Anh sắp làm ba ba.”

“Anh sắp làm ba ba.” Minh Hiên lặp lại đi lặp lại một câu này, khóe miệng càng liệt càng lớn, ngoại trừ nhắc đi nhắc lại tin tức làm cho hắn mừng rỡ như điên ra, hắn thật không biết biểu đạt tâm tình mình giờ phút này như thế nào.

Nửa giờ sau, Minh Nhan hoàn toàn hết chỗ nói rồi, từ sau khi hắn biết tin tức cô mang thai, bắt đầu nhắc đi nhắc lại. “Anh sắp làm ba ba.” Bắt đầu là ngồi ở trên giường nhắc đi nhắc lại, sau đó nhảy dựng lên, tiêu sái đi tới đi lui trong phòng, vừa đi còn tiếp tục nhắc đi nhắc lại.

Nếu không nhờ con ngươi hắn lóe sáng cùng khóe miệng kéo ra thật to thoạt nhìn còn giống người bình thường thì Minh Nhan cơ hồ hoài nghi hắn có phải bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần nào chạy ra hay không .

“Anh lại đây.” Minh Nhan chịu không nổi, còn để hắn nhắc đi nhắc lại tiếp như vậy nữa, hắn không điên cô cũng sẽ điên thôi.

Minh Hiên ngoan ngoãn tiêu sái đến bên giường, ngồi vào bên cạnh cô, Minh Nhan kéo hắn qua, thô lỗ hôn lên môi hắn, cô cũng không tin dùng biện pháp như vậy mà hắn còn có tiếp tục nhắc đi nhắc lại.

Ân, hiệu quả tốt lắm, quả nhiên bên tai đã thanh tịnh, Minh Nhan vừa lòng gật gật đầu, vừa định lùi ra, đã bị đặt ở trên giường, hôn càng thêm kịch liệt hơn.

Ngay tại lúc Minh Nhan cảm thấy chính mình sắp hòa tan thì Minh Hiên đột nhiên thở hổn hển buông cô ra, còn quay mặt qua chỗ khác không chịu nhìn cô.

Minh Nhan âm thầm kinh ngạc, sau khi hô hấp vững vàng rồi mới khó hiểu hỏi. “Làm sao vậy?” Nếu là trước kia hắn đã sớm tiến lên ăn cô đến không còn xương rồi, hôm nay sao lại trở nên rụt rè như thế.

“Anh sắp làm ba ba.” Ai ngờ Minh Hiên nói ra vẫn là một câu kia.

“Trời ạ, tha em đi.” Minh Nhan chống trán than nhẹ, sao lại tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.