Tư Đồ Minh Nhan trở về phòng tắm nước ấm, thay quần áo mặc ở nhà, lúc cô trở ra thì Minh Hiên đã nấu xong món cháo hải sản nóng hổi, đặt sẵn trên bàn.
Minh Nhan hoan hô một tiếng liền vọt qua, ôm lấy mặt Minh Hiên, in lên đó một nụ hôn thật kêu [BN:sao mụi mún để thêm chữ “CHỤT” wá *hắc hắc*, NV: *kéo tay lại* tác giả nhìn mụi kìa *chỉ chỉ*], rồi nhanh chóng cầm thìa lên xì xà xì xụp ăn cháo, miệng lại không quên thì thầm. “Ân, ăn ngon thật, ăn ngon thật, vẫn là Hiên Hiên nấu cơm ngon nhất a. Còn ngon hơn cả đầu bếp trong khách sạn năm sao nha.” Nói xong cũng không quên đưa ra gương mặt tươi cười tràn đầy hưởng thụ.
Minh Hiên nhìn tướng ăn như con mèo nhỏ của cô, tức giận trong lòng cũng tiêu tan hết. Không nhanh không ch trả lời cô. “Nếu đồ ăn tôi làm ngon hơn đầu bếp khách sạn năm sao thì sao cô còn đi ra ngoài ăn?”
Minh Nhan vừa nghe liền nhanh chóng giải thích. “Chị không phải là vì hạnh phúc nửa đời sau của chị sao? Em cũng biết trong cuộc đời này chị của em không có mong ước gì cao cả, lý tưởng lớn nhất chính là tìm một người đàn ông giống như ba ba, kết hôn rồi sinh con. Cho nên phải đi ra ngoài hẹn hò nhiều hơn, như vậy......”
“Tôi cũng có thể.” Minh Hiên vội vàng đánh gãy lời của cô.
“Có thể cái gì?” Tên này không đầu không đuôi thực làm cô chóng mặt nha.
“Có thể trở thành người đàn ông giống như ba ba.” Cùng em kết hôn sinh con, còn nửa câu sau mặt Minh Hiên nóng lên cũng nói không ra lời.
“Đương nhiên, Hiên Hiên nhà chúng ta nhất định có thể trở thành nam tử hán giống ba ba. cậu vừa giỏi việc ngoài lại giỏi cả nấu ăn, nếu ai gả cho cậu, thực hạnh phúc, tự hào đó nha.” Minh Nhan mang vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cậu em trai của mình, đứa em này cũng thực quá đẹp trai, xứng đáng là cực phẩm nhân gian a.
“Cô có thấy hạnh phúc không?” Minh Hiên mặc kệ những người khác nghĩ thế nào về hắn, hắn chỉ muốn biết cảm nhận của cô về hắn.
“Sao tôi lại thấy hạnh phúc a?” Minh Nhan cảm thấy bản thân có chút ngốc nha, cô thực không hiểu mấy lời nói của Hiên Hiên.
“Nếu cô gả cho tôi, cô có cảm thấy hạnh phúc không?” Minh Hiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi cô, hắn ám chỉ rất nhiều, chẳng lẽ cô thật sự nghe không hiểu sao?
Minh Nhan vừa nghe liền xì một tiếng vui vẻ, buông chén trong tay, cười dài nhìn Minh Hiên nói. “Chị không cần gả cho cậu cũng sẽ có một nửa hạnh phúc a, bởi vì cậu là em trai chị mà.”
Minh Hiên vừa nghe xong liền cảm thấy không vui, lại nhíu mày chuẩn bị sửa lại lời cô.
“Được, được, được, không phải em trai, không phải em trai, là Minh Hiên đại thiếu gia được rồi chứ.” Minh Nhan thấy hắn nhíu mày là biết cô lại đụng phải chỗ kiêng kị nhanh chóng đổi lại, nếu không lại chuẩn bị nghe mắng.
Cô thầm cảm thán bản thân cũng thật không có tiền đồ, thường xuyên bị cậu em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi mắng hết lần này đến lần khác a, quên đi ai bảo mình là chị, nhường nhịn hắn một chút vậy.
Cô một bên nhắc đi nhắc lại một bên hưởng thụ món cháo hải sản của cô, một chút cũng không chú ý tới ánh mắt chua xót của người nào đó.
“Cô thật là ngu ngốc, trì độn chết đi được, rốt cuộc cô có hiểu tôi đang nói cái gì hay không a?” Minh Hiên từ đáy lòng hét lên, thất tha thất thểu trở về phòng mình, không thèm để ý đến người nào đó còn trong nhà bếp không ngừng cằn nhằn về món ăn trong khách sạn kia khó ăn như thế nào.
Minh Hiên đi trở về phòng, nằm trên giường lớn của mình nhìn trần nhà, nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Minh Nhan, khi đó Minh Nhan còn rất nhỏ, khi đó hắn là người mà cô để ý nhất, khi đó cả ngày cô đều quấn lấy hắn, tuy rằng chỉ là đối với em trai mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Minh Hiên nằm trên giường, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lúc đó cô giống như gà mẹ bảo vệ con, lúc nào cũng đứng trước hắn, che chắn cho hắn.