Phiền não vò vò tóc, hắn cầm điện thoại trên bàn gọi cho Phương Thần Ngạo, điện thoại vừa thông, không quan tâm đối phương đang làm gì, liền bắt đầu nói. “Ngày mai tôi muốn mang Minh Nhan đi công tác ở Ba Lê, cậu đến công ty giúp tôi quản l tối nay đến nhà tôi một lúc, tôi có một số việc cần bàn bạc với cậu.”
“Hắc hắc, rốt cục cũng nhịn không được muốn ra tay rồi sao. Theo tôi thì cậu cứ trực tiếp đưa cô ấy lên giường, làm bụng cô ấy to lên, đến lúc đó cô ấy muốn gả cũng phải gả, mà không muốn gả cũng phải gả a. Việc gì cậu cứ phải làm nhiều chuyện như vậy......”
“Phương Thần Ngạo, nếu cậu còn nói thêm một chữ nữa thì tối hôm nay trên giường cậu sẽ xuất hiện một mỹ nữ tóc vàng ngay.” Mạc tổng tài mặt ửng đỏ, thẹn quá hóa giận gầm nhẹ nói.
“Ách, Hiên à, tôi sai rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì, cậu trăm ngàn lần đừng làm vậy nha, nếu để Lộ Y biết, cô ấy chắc chắc sẽ chém tôi đó.” Phương Thần Ngạo vừa nghe vậy lập tức cầu xin tha thứ, Trương Lộ Y nhà hắn là một cái bình dấm chua, nếu để cô phát hiện trên giường hắn có một mỹ nữ tóc vàng, chắc chắn sẽ lấy đao chém hắn thật a.
Tên Hiên này cũng thật độc ác, chẳng qua hắn chỉ là nói những gì mà hắn ta muốn làm thôi, làm gì muốn chỉnh hắn như vậy, hắn cũng không tin trong mấy năm qua hắn ta không hề nghĩ đến muốn bổ nhào vào Minh Nhan, nếu không muốn thì không phải là đàn ông rồi, bất quá hắn không có can đảm nói với Mạc tổng tài, tên nhóc kia lúc chỉnh người khác sẽ không hề lưu tình chút nào, hắn thực sự sợ nha.
Gác điện thoại xong, Mạc tổng tài chống vào hai má đang nóng lên, cười ái muội, nói không chừng thừa dịp đi công tác này, hắn có thể lừa đưa cô lên giường, hắc hắc.
Bởi vì vé máy bay hắn đặt lúc mười giờ sáng, cho nên tám giờ sáng hôm sau, Mạc tổng tài liền đến dưới lầu nhà Minh Nhan đón cô cùng đi ra sân bay, hành lý của Minh Nhan rất ít, chỉ có vài bộ quần áo, một ít đồ trang điểm cùng đồ dùng rửa mặt. Dù sao là đi công tác, cũng không phải đi chơi, đem theo cái giỏ nhỏ là được rồi.
Mạc tổng tài thấy Minh Nhan vẫn một thân trang phục cũ kỹ, nhíu mi, chưa nói gì đã trực tiếp cầm lấy chiếc giỏ trong tay cô, ném ra phía sau xe, sau đó tự mình mở cửa xe cho cô, chờ cô lên xe xong, hắn mới ngồi vào, khởi động xe.
Minh Nhan có chút kinh ngạc khi thấy hắn đột nhiên thể hiện phong độ, nghĩ hắn vì sắp xuất ngoại, tập trước một chút cũng là bình thường, cô cũng không để ý
Thuận lợi làm thủ tục đi Pháp, suốt chặng đường đi Mạc tổng tài luôn dịu dàng săn sóc Minh Nhan, khiến cô hoài nghi Mạc tổng tài có phải đang bị trúng tà hay không. Chỉ là ánh mắt dịu dàng kia thực giống như cô đã từng quen biết, làm cô không tự chủ nhớ đến Minh Hiên đang ở Mỹ. [BN:hơ hơ, mụi thiệt bó tay zới chị ấy, ko hiểu sao chị ấy dám tự xưng là thông minh nhỉ, NV: tỷ cũng pó tay, sao có thể ko nhận ra a ~~~]
Không biết dạo này hắn sao rồi? Hắn chỉ nói với cô hắn dạo này bận viết luận văn, kêu cô không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn. Thật là tức chết đi được, cô quan tâm hắn, thế mà lại bị hắn nói thành quấy rầy.
Sau khi đặt chân tới nước Pháp thì theo giờ địa phương đã là buổi chiều, tới đón cô là thư ký La cùng một vài người bản địa khác, trước tiên bọn họ đến một nhà hàng khách sạn năm sao, sau khi ổn định chỗ ở xong, tổng tài đại nhân thay quần áo rồi cùng những người kia đi họp.
Trước khi đi còn dặn cô ăn trước một chút, đừng chạy lung tung . Minh Nhan vẻ mặt hắc tuyến, hắn xem cô là con nít sao, dặn đông dặn tây. Nghe thấy Mạc tổng tài vĩ đại của bọn họ dong dài như thế, thư ký La cả mặt đều đen. May là những người Pháp kia không hiểu tiếng Trung, nếu không cô thực không còn mặt mũi nào đi nước ngoài nữa.
Cuối cùng cũng tiễn chân bọn họ, Minh Nhan thở phào một hơi, trở về phòng. Bây giờ cô mới thấy mình thực sự chẳng giúp được gì cả, tiếng Pháp của cô rất kém, nếu cô theo đi họp, nói không chừng còn phải tìm người phiên dịch giúp cô a, may là có thư ký La ở đây, Mạc tổng tài chỉ kêu cô ở lại nghỉ ngơi mà thôi.