La Tây tiên sinh nghe cô nói xong thì hơi nở ra một nụ cười khổ, nghĩ một đằng nói một nẻo. “Chúc mừng.”
Thư ký La thì vẫn mang biểu tình nghiêm túc như đang xử lý việc công, cũng bình tĩnh nói theo. “Chúc mừng.”
Minh Nhan sửng sốt, gãi gãi đầu, hai người này không phải là cảm động quá mà nói năng trở nên lộn xộn chứ, hay là câu chúc mừng trong kết hôn phải nói như vậy. Cô thật đúng là không có kinh nghiệm tham gia hôn lễ a, lập tức hơi nở một nụ cười, cầm lấy tay của La Tây nói. “Chúc mừng.”
Sau đó cũng nắm tay của thư ký La lên nói. “Chúc mng.”
Hai người bị hành động của cô làm cho sửng sốt, đây là cái tình huống gì, bọn họ cũng chỉ là‘chung vui’ với cô thôi mà.
Đang trong lúc ba người cứ hai mặt nhìn nhau thì Minh Nhan đã bị Mạc tổng tài kéo đến trước mặt mục sư. Sau đó dùng tiếng Pháp nói một câu gì đó.
Mục sư bắt đầu dùng tiếng Pháp thao thao bất tuyệt một hồi lâu. Minh Nhan có chút há hốc mồm, mục sư nói một hồi như vậy mà một câu cô nghe cũng không hiểu, tay vụng trộm kéo góc áo Mạc tổng tài, Mạc tổng tài hiểu ý hơi hơi đưa người thấp lại gần cô, Minh Nhan cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hỏi. “Những cái ông ấy nói, một câu tôi cũng nghe không hiểu, làm sao bây giờ?”
Mạc tổng tài học theo bộ dáng của cô, thấp giọng nói bên tai cô. “Không sao, một lát khi tôi nói gì cô cứ nhớ kỹ, đợi đến lúc hỏi cô, tôi sẽ kéo tay cô, cô chỉ cần lớn tiếng lặp lại giống vậy là được.”
Đang nói đột nhiên phát hiện không có âm thanh gì nữa, hai người có chút cứng ngắc nhìn về phía mục sư đại nhân, thì ra lão nhân gia hắn đã nói xong, đang cau mày có chút bất mãn nhìn về phía Mạc tổng tài.
Mạc tổng tài ho nhẹ một chút, thập phần thong thả nói câu. “Oui, je le veux.” (Vâng, tôi
Minh Nhan âm thầm nhớ kỹ, ở trong lòng đọc đi đọc lại ‘Chưa tới nhiệt’, ‘Chưa tới nhiệt’, tốt nhất một hồi đừng quên mất.
Sau đó vừa thấy mục sư tiên sinh chuyển hướng cô, sau đó huyên thuyên nói vài câu gì đó rồi dừng lại, lúc này Mạc tổng tài kéo nhẹ tay cô. Cô lập tức phản xạ có điều kiện hô to một tiếng.“Chưa tới nhiệt”.
Sau đó toàn bộ giáo đường lại im lặng xuống, cuối cùng tiếng cười của Mạc tổng tài phá vỡ yên tĩnh. Minh Nhan cảm thấy trên mặt nóng bừng lên, có chút ngượng ngùng nhìn về phía mục sư đại nhân, hình như cô quá lớn tiếng, không có làm ông ấy sợ chứ.
Phỏng chừng mục sư đại nhân cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người kỳ lạ như vậy nên mặt có chút hắc tuyến, ngừng lại một chút còn nói câu gì đó. Mạc tổng tài liền nghiêng người sang, nói ở bên tai Minh Nhan. “Cô nói hay lắm.”
Minh Nhan vừa nghe xong liền thở phào, nghĩ đến buổi lễ xem như kết thúc, vậy trách nhiệm của cô có phải cũng hết rồi hay không, thấy thoải mái không ít, vì thế quay sang nở một nụ cười thắng lợi với Mạc tổng tài.
Hình ảnh này dưới ánh mắt của người khác nhìn vào thì chính là Mạc tổng tài đã hôn hai má Minh Nhan, sau đó Minh Nhan sẽ nở nụ cười ngượng ngùng với Mạc tổng tài, còn vì sao nụ cười nhất định phải ngượng ngùng thì tùy suy luận của đọc giả vậy.
Sau đó mục sư đại nhân đưa ra hai tờ văn bản cho bọn họ ký, tất cả đều là tiếng Pháp nên Minh Nhan đọc không hiểu, bất quá phỏng chừng chỉ là giấy làm chứng gì gì đó cho hôn lễ thôi. Minh Nhan cầm bút lên vừa định ký, đã bị La Tây tiên sinh giữ tay lại, La Tây tiên sinh chưa từ bỏ ý định hỏi một câu. “Nhan, cô thật sự đồng ý sao?”
Minh Nhan vừa nghe thấy liền bỏ tay hắn ra rồi nói. “Tôi đương nhiên là đồng ý, anh yên tâm đi, tôi một ngàn lần đồng ý, một vạn lần đồng ý.” Nói xong thực tiêu sái ký tên mình lên văn bản.
Mạc tổng tài cười đến vẻ mặt tươi như mùa xuân, nhận lấy văn bản rồi cũng ký tên của mình lên, sau đó là thư ký La, cuối cùng là La Tây tiên sinh đã sắp khóc. Lúc đầu hắn còn không chịu ký, nhưng một ánh mắt lạnh lẽo của Mạc tổng tài vừa đảo qua đã lập tức rurun mà ký.
Chờ sau khi mọi người đều ký xong, Mạc tổng tài vô cùng cao hứng cầm cất đi, nhưng vì sao lại là Mạc tổng tài cầm cất đi?