Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 42: Lão nương tôi đây mặc kệ



Rốt cục sau khi mua được đầy đủ đồ dùng trong nhà, Mạc tổng tài vẫn không chịu buông tha cô, lại kéo cô trở về nhà mới. Lúc bọn họ về đến nơi thì đồ nội thất cũng vừa được đưa đến, thật không hổ danh là hiệu suất cao, xem ra là vì đã bỏ ra một số tiền lớn .

Minh Nhan chỉ huy nhóm công nhân khuân vác, sắp xếp mỗi đồ vật vào đúng vị trí của nó, sau đó lấy khăn lau rồi bắt đầu lau sàn.

Vì sao cô phải chỉ huy công nhân khuân vác? Vì sao cô lại lau sàn?

Bởi vì tổng tài đại nhân ném một câu, giao tất cả cho cô trông nom, sau đó đi ra ngoài mua đồ ăn, nói là đêm nay muốn ăn mừng tân gia.

Vì thế cô bé ngốc thiện lương — Minh Nhan tiểu thư của chúng ta liền nhận mệnh lệnh, một bên nghe nhóm công nhân khuân vác gọi ‘Bà Mạc’, một bên chỉ huy bọn họ chuyển đồ.

Nhìn tòa nhà xa hoa này, Minh Nhan lại cảm thán, tổng tài đại nhân thực sự nhiều tiền.

Cô nói thầm. “Nếu anh có nhiều tiền như vậy sao không mời riêng một người để mua đồ giúp anh, việc gì phải đích thân đi chọn mua?”

“Bởi vì tôi không muốn người ngoài chạm vào đồ đạc trong nhà của mình.” Giọng nói trầm thấp mà có từ tính vang lên từ phía sau.

Minh Nhan nhìn lại, thì ra tổng tài đại nhân đã trở lại, vừa vặn nghe được nghi vấn của cô.

Trên mặt Minh Nhan bỗng nổi lên hắc tuyến.Anh nha, tôi không phải người ngoài sao, hay là ở trong mắt lão nhân gia ngài tôi căn bản không được tính là người. Minh Nhan ở trong lòng nhỏ tiếng thăm hỏi hắn một chút.

Nhưng vẫn không d nói ra, lý trí mách bảo cô, giờ phút này khiêu chiến với quyền uy của tổng tài là một lựa chọn không sáng suốt.

Vì thế Minh Nhan không phải người ngoài này đã bị tổng tài đại nhân bắt đi lau dọn chỗ này chỗ nọ. Còn tổng tài đại nhân thì đi tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống bếp.

Nhìn tổng tài đại nhân vào phòng bếp, Minh Nhan có chút kinh hãi, tổng tài đại nhân này làm cơm có thể ăn không vậy? Nếu thật sự không thể ăn có khi nào cô sẽ nhổ ra hay không?

Chạy nhanh vào phòng ngủ lấy hộp thuốc dạ dày trong ngăn kéo ra, phòng bị trong bất cứ tình huống nào.

Bạn muốn biết vì sao Minh Nhan lại quen thuộc như thế phải không, nguyên nhân rất đơn giản, thuốc này là tổng tài đại nhân mệnh lệnh cho cô mua vào buổi tối hôm trước, hơn nữa bảo cô mang đến phòng ngủ tùy tiện tìm một chỗ rồi bỏ vào.

Có thể nói, trong ngôi nhà này, vật gì đặt ở chỗ nào cô còn rõ hơn cả tổng tài ấy chứ.

Chờ lúc Minh Nhan lau chùi gần xong, Mạc tổng tài mới từ phòng bếp ló đầu ra nói. “Cô đi tắm rửa đi rồi ăn cơm.”

Minh Nhan khó xử mặt nhăn mày nhíu, đáp. “Không cần đâu, tôi về nhà rồi tắm cũng được.” Trên người dính dính nên cô cũng rất muốn tắm rửa một cái cho thoải mái, nhưng lại không có quần áo thay, tắm rửa xong lại mặc quần áo bẩn vào thì dù nói gì cô cũng không chịu được. Cho nên tốt hơn hết là chịu đựng vậy.

“Có phải không mang theo quần áo hay không a?” Mạc tổng tài tựa hồ nhìn ra khó xử của cô, từ phòng bếp đi ra.

Minh Nhan gật gật đầu.

“Không sao, vừa lúc tôi có bộ nội y (đồ lót a *đỏ mặt*) mới, cô xem có thể mặc hay không, bên ngoài sẽ mặc áo sơmi của tôi, hơi lớn, phỏng chừng cô có thể coi như váy mà mặc. Tắm xong thì đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, sau khi giặt xong nó sẽ tự động hong khô, lúc cô về là vừa vặn có thể mặc.” Nói xong Mạc tổng tài lấy trong túi ở góc tường ra một bộ nội y mới, cùng một cái áo sơmi của hắn ném

Minh Nhan nhìn nội y mới trên tay, mặt ửng đỏ, nói thầm ở trong lòng: Chẳng lẽ tổng tài đại nhân có sở thích khác người, còn mua đồ nội y của nữ mà mặc?

Minh Nhan xấu hổ cầm nội y cùng áo sơmi, ấp úng nói. “Cái đó, hay là, hay là không cần đâu, tôi về nhà tắm là được rồi. Về nhà tắm là được rồi.”

Mạc tổng tài chau mày, không kiên nhẫn nói. “Cô nhanh đi tắm rửa đi, cả người đều có mùi mồ hôi, hôi chết mất. Một cô gái cũng không biết......”

Minh Nhan càng nghe càng tức giận, cầm lấy nội y siết chặt, rốt cục nhịn không được bạo phát, mở to hai mắt quát. “Anh còn dám nói sao? Cũng không biết là ai đã hại tôi cả người đều là mồ hôi nữa, tôi nói cho anh biết, lão nương tôi đây mặc kệ, anh không thích thì đi tìm người khác đi.” Minh Nhan tức giận đến nỗi nói không lựa lời, còn dám chê cô, cô đã phát một bụng hỏa rồi đây. Rống xong liền đứng ở tại chỗ, từ từ hít thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.