Hai tay Minh Nhan ôm trán, gian nan mở to mắt, cảm thấy dường như ngày hôm qua đã chạy marathon cả mười nghìn mét, có một chỗ vô cùng không thoải mái, vừa động đậy đã đau lợi hại, nhưng lại không giống như tay chân nhức mỏi. Cô thử cử động tay chân mình, cảm thấy đều không có vấn đề, trong lúc nhất thời không phát hiện ra chỗ nào không thoải mái.
Đầu của cô vì sao lại đau thì cô biết, tám phần là do tối hôm qua cô đã uống hơi nhiều, đây gọi là ‘Say rượu’ trong truyền thuyết. Minh Nhan ôm đầu, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy trên người mềm nhũn, cô giật mình một cái, xốc chăn lên mới phát hiện có một bàn tay đang đặt trên ngực của cô.
Người Minh Nhan cứng lại không dám cử động, đầu óc nhanh chóng vận hành, lúc này còn đi tranh luận vấn đề ai chịu trách nhiệm thì có vẻ rất ngu ngốc.
Căn cứ vào việc trải qua một đêm mà cô không hề có ấn tượng gì, cô cũng hoàn toàn không ngờ có người sẽ lợi dụng lúc người ta gặp lâm nguy, cô nghĩ rằng việc đã xảy ra rồi, dù có khóc cũng không giải quyết được chuyện gì, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến hai việc, việc đầu tiên chính là nhanh chóng đi mua thuốc ngừa thai, chuyện thứ hai chính là đến bệnh viện kiểm tra xem mình có bị nhiễm cái bệnh HIV độc hại kia hay không, hai việc này đều ảnh hưởng to lớn đến mạng người nha.
Sau khi hạ quyết tâm cô liền chuẩn bị yên lặng không một tiếng động mà rời đi, dù sao cô cũng không cần người ta chịu trách nhiệm, mà cũng không muốn chịu trách nhiệm với người ta.
Chocô nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, cái tay kia cũng thật biết nghe lời, không phản kháng liền theo đường cong của cô hướng xuống bụng mà trượt đi, trong nháy mắt Minh Nhan đã hiểu được rốt cuộc là mình không thoải mái chỗ nào rồi, nhanh tay giữ cái tay kia lại, không thể để hắn đụng đến cái không nên sờ, cô chậm rãi xoay người qua, định ngồi dậy.
Minh Nhan vừa xoay người qua đã thấy Mạc Dịch Hiên nằm bên cạnh cô, trên người trần trụi, tóc thì có chút hỗn độn, chau mày giống như không muốn rời giường, càng thêm quỷ dị là khi ngủ mà cũng đeo mắt kính. Minh Nhan bị điều này làm cả kinh mà ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cô cùng tổng tài ăn cơm tại nhà hắn, mà vì sao ăn mãi rồi liền ăn đến trên giường luôn vậy.
Chẳng lẽ là cô uống rượu vào nên đã làm chuyện không tốt, đã làm gì tổng tài đại nhân rồi, vì thấy thế nào thì tổng tài đại nhân cũng không giống người sẽ làm gì cô.
Minh Nhan sợ sự thật là cô đuối lý, cho nên áp dụng phương thức tiên phát chế nhân*, “Anh, anh, không thể ngờ anh đường đường là tổng tài lớn cư nhiên lại lợi dụng lúc người ta lâm nguy, làm ra việc ti bỉ như thế. Hạ lưu, vô sỉ!”
*tiên phát chế nhân: ra tay trước để chiếm ưu thế.
Lúc này Mạc Dịch Hiên mới hoàn toàn mở mắt, nhíu mi cười. “Chuyện vợ chồng làm tình là chuyện được pháp luật bảo hộ. Người vợ có nghĩa vụ thỏa mãn người chồng, em không biết sao?”
“Tôi đương nhiên biết a, mấu chốt là chúng ta không phải vợ chồng, tôi chỉ là trợ lý của anh, công việc của trợ lý không bao gồm loại việc cùng ông chủ lên giường này. Tôi có thể tố cáo anh.” Minh Nhan mang vẻ mặt ‘Anh ngu ngốc a’, mà bắt lỗi lời nói của hắn.
Mạc Dịch Hiên nhìn lướt qua, chậm rãi nói. “Em thừa nhận người vợ có nghĩa vụ thỏa mãn người chồng là được rồi.”
Mặt Minh Nhan có chút hắc tuyến, nghĩ rằng.Tổng tài đại nhân không phải đang bị cái gì không sạch sẽ ám chứ, nói gì mà không rõ ràng gì cả. “Đúng, tôi thừa nhận người vợ có nghĩa vụ thỏa mãn người chồng, nhưng mấu chốt là chúng ta không phải vợ chồng.
“Quên đi, quên đi, tôi sẽ giữ lại quyền lợi tố cáo anh, chúng ta cứ cưa hề phát sinh chuyện gì là được. Mặt khác, anh phải đồng ý cho tôi từ chức nhanh một chút.” Minh Nhan không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ đi.
Nói xong cũng bất chấp ngượng ngùng khi người đang trần truồng, đứng dậy muốn mặc quần áo rồi chạy lấy người.
“Đợi đã.” Mạc Dịch Hiên gọi cô lại, rồi đi đến chỗ sô pha, cầm lấy một cái máy ghi âm đưa cho Minh Nhan, “Tự em nghe đi.” Sau đó hắn xoay người đi vào phòng tắm.
Minh Nhan mặc dù khó hiểu nhưng cũng cầm lấy, tò mò ấn vào cái nút của máy ghi âm.
Trong đó đã ghi âm lại toàn bộ tại giáo đường ở Pháp, chẳng qua toàn bộ những câu nói bằng tiếng Pháp đều được thay bằng phụ đề bằng tiếng Trung rồi.
Càng nghe Minh Nhan càng cảm thấy chính mình bị giăng bẫy, vậy mà còn ngây ngốc đến nỗi ngay cả chính mình lập gia đình cũng không biết.
Khi Mạc Dịch Hiên từ phòng tắm đi ra, lúc đi ngang qua vừa vặn nghe được bên trong máy ghi âm vang lên lời thề son sắt của Minh Nhan:Tôi một ngàn lần đồng ý, một vạn lần đồng ý.
Hắn liền phát ra một cái tươi cười thật to, dịu dàng nói với Minh Nhan. “Xem ra bà xã đại nhân là rất vui sướng khi gả cho anh.”
Minh Nhan thấy hắn đi ra, có chút phát điên ném máy ghi âm trong tay vào hắn, miệng còn hô. “Mạc Dịch Hiên, tôi muốn bóp chết anh.”
Minh Nhan tuy rằng đã luyện tập qua vài ngày, nhưng nếu muốn so sánh với Mạc tổng tài thì bất luận là về thân hình, hay về sức mạnh cũng đều thập phần chịu thiệt, cho nên chưa đến hai chiêu đã bị hắn đặt ở trên giường, không thể động đậy.
Mạc Dịch Hiên chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, trêu đùa. “Không ngờ bà xã đại nhân em còn rất nhiệt tình, một khi đã như vậy, anh liền miễn cưỡng tiếp nhận thôi.”
Nói xong liền hôn cô, bịt lại tiếng gào bất mãn của Minh Nhan, sau đó hết sức dụ hoặc, lại một lần nữa làm cho Minh Nhan mềm nhũn ở dưới thân hắn