Minh Nhan vì đói quá mà tỉnh lại, trong mông lung dường như cô ngửi được mùi thức ăn. Khiến cô có ảo giác rằng Minh Hiên đã trở lại.
Nhưng cô vừa định thần lại đã nhớ ra mình đang ở nơi nào, lật chăn lên lại nhìn thấy một thân hồng hồng tím tím, thực sự là khiến cô xúc động đến phát cuồng.
Nhưng cô nhớ rất rõ, vừa rồi, mà không, phải nói là thật lâu trước đây, chính mình phát điên lên nhưng kết quả là cô lại bị người tà ác nào đó ăn mất.
Lần này cô không thể tái phạm cùng một sai lầm như vậy, nhất định phải nói rõ phải trái với hắn, đúng, nói rõ phải trái với hắn, cô sẽ yêu cầu ly hôn, dù sao kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà, cô cũng không so đo chuyện bị hắn chiếm tiện nghi, chỉ cần ly hôn là được rồi, như vậy hắn hẳn là sẽ đồng ý giải quyết a.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Minh Nhan vội vàng đến phòng tắm tắm gội sạch sẽ, rồi thay quần áo ngày hôm qua cô mặc đến đây, hết thảy đều chuẩn bị tt rồi mới ra vẻ bình tĩnh đi tìm Mạc tổng tài đàm phán.
Lúc cô đi đến phòng bếp, vừa lúc Mạc tổng tài định múc cá nấu canh chua trong nồi ra rồi đặt lên bàn, thấy cô đến khóe miệng lập tức cong lên, tâm tình tốt nói với cô. “Bà xã, em đã dậy rồi a, vừa đúng lúc, đưa giúp anh cái đĩa đi, có thể ăn cơm rồi, đói bụng lắm phải không.”
Minh Nhan theo bản năng đưa đĩa cho hắn, Mạc tổng tài nhận cái đĩa, cười càng thêm xán lạn.
Minh Nhan có chút lăng lăng nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của hắn, còn âm thầm mắng chính mình, đầu óc cũng thực mau, đây không phải là gián tiếp nhận mình là bà xã của hắn sao, tuy rằng hiện tại trên pháp luật quả thật là vậy, nhưng là vì cô bị lừa, không cần phải giữ lời.
“Được.” Mạc Dịch Hiên cũng ngẩng đầu đáp. Minh Nhan có chút kinh ngạc vì sự sảng khoái của hắn, vừa định mở miệng.
Lại thấy Mạc tổng tài bưng cái đĩa từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói. “Bất quá, chờ sau khi cơm nước xong hãy bàn, anh đói muốn chết rồi, vận động một lượng quá lớn nên rất dễ đói.” Nói xong còn ái muội mà nhìn về phía Minh Nhan cười.
Minh Nhan “Oanh” một tiếng, xấu hổ mặt đỏ thẫm, người này thực không biết xấu hổ, vậy mà cũng nói được.
Lúc Minh Nhan đang thẹn thùng thì Mạc tổng tài cũng dọn xong bát đũa, ấn Minh Nhan ngồi vào ghế, nhìn cô rồi hạ mệnh lệnh. “Ăn cơm.”
“Tôi không......” Minh Nhan nhíu mày, vừa định cự tuyệt.
“Ăn cơm trước đi, nếu không anh cự tuyệt bàn chuyện với em.” Mạc tổng tài tiên hạ thủ vi cường* uy hiếp nói.
tiên hạ thủ vi cường*: ra tay trước để chiếm ưu thế.
Minh Nhan có chút oán hận nhìn hắn, cắn răng một cái, bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, cô thực sự cũng có chút đói bụng, ăn no trước rồi mới có khí lực để chạy trốn a.
Mạc tổng tài thấy cô ngoan ngoãn cầm lấy bát bắt đầu ăn thì cười bí hiểm, sau đó săn sóc thỉnh thoảng gắp rau cho cô.
Sau khi ăn uống no say, Minh Nhan vừa định nói thì đã bị hắn cắt đứt, lý do là hắn muốn rửa bát.
Đến lúc hắn rửa xong bát thì lại muốn lau sàn, Minh Nhan cũng không biết là Mạc tổng tài này lại là một người yêu lao động như vậy. Bình thường ở trong văn phòng, cái bàn bẩn cũng kêu Minh Nhan lại lau giúp hắn, thế mà hôm nay lại hạ mình ngồi xổm xuống lau sàn.
Lau sàn xong lại còn muốn đi giặt quần áo, Minh Nhan có chút phát hỏa, đây rõ ràng chính là muốn kéo dài thời gian mà, một chút kỹ thuật che dấu cũng không có.
Cơn tức của Minh Nhan lại lên, cũng không thèm nghĩ gì nữa, đứng trong phòng khách hướng về phía bóng dáng Mạc tổng tài mà hét to. “Tôi muốn ly hôn.”
Mạc tổng tài nghe vậy dừng một chút, sau đó chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng như gió thổi mây bay mà nói một câu. “Được.”
-----------------
Tác giả: Muốn ly hôn thật sao, các bạn yêu quý à các bạn đừng hiểu lầm, Mạc tổng tài có thể dễ dàng chấp nhận ly hôn với Nhan Nhan vậy hay sao?[*__*] hì hì......