“Lại bị lừa a.” Đây là kết luận mà Minh Nhan vừa cắn góc chăn vừa thống khổ rút ra vào buổi sáng hôm sau khi mà cô tỉnh lại trong tình cảnh toàn thân trần trụi ở trong lòng một người con trai cũng toàn thân trần trụi.
Giờ phút này Minh Nhan hối hận muốn chết, nhưng lại không dám cử động. Bởi vì nơi nào đó trước ngực của cô đang bị hắn giữ lấy. Thắt lưng cũng bị hắn giữ chặt ép vào nơi nào đó của hắn.
D ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu được, hiện tại trăm ngàn lần cũng không thể cử động, bởi vì sinh vật nào đó gọi là ‘đàn ông’ vào buổi sáng rất dễ nổi tính cầm thú. Cho nên cô chỉ có thể cầm lấy góc chăn, kiểm điểm lại bản thân vì sao lại khinh địch mà dễ dàng đáp ứng cái điều kiện bán nước mất chủ quyền kia.
Bất chợt, trên ngực truyền đến một trận tê dại, khiến Minh Nhan đang kiểm điểm bản thân mà phục hồi tinh thần lại. Thì ra sắc lang nào đó đã tỉnh, đang làm động tác vận động tà ác, xoa nắn bộ ngực của cô. [BN: á á á >.0
Minh Nhan vừa thẹn vừa giận quát. “Mạc Dịch Hiên anh đừng nháo nữa, nhanh dậy đi, anh còn phải đi làm đó.”
Mạc Dịch Hiên nghe vậy, vô lại đè lên người Minh Nhan, đem cô đặt ở dưới thân, nghiêm trang nói. “Nếu bà xã đại nhân đã tỉnh, vậy chúng ta nên làm một số vận động có ích cho cả tinh thần và thể xác đi.”
“Tôi không......” Minh Nhan thấy được ý đồ gây rối của hắn, vừa định cự tuyệt, đã bị hắn hôn, những bất mãn nồng đậm của cô toàn bộ đều trở thành những tiếng ngâm hút hồn.
............
Lúc sắc lang nào đó thoả mãn thì kim đồng hồ đã chỉ chín giờ. Hắn đặt trên mặt Minh Nhan một nụ hôn thật kêu, nhẹ vỗ vỗ cô nói. “Bà xã đại nhân, thứ hai mà nằm trên giường là không tốt nha, dậy đi nào, muộn giờ làm rồi.”
“Còn không phải do anh hại sao!” Minh Nhan vuốt ve tay hắn, có chút hờn dỗi nói. “Tôi muốn từ chức, không đi làm nữa.” [BN: á á, Nhan tỷ làm nũng kìa chẹp chẹp, thực ước có ngày cũng được thế >0
Mạc Dịch Hiên không để ý đến giãy dụa của cô mà ôm chầm lấy cô nói. “Vậy anh cũng không đi làm nữa, ở nhà với bà xã đại nhân để thuận tiện làm chuyện ấy a.” [BN: BT, đại BT @@]
Minh Nhan tức giận đến nỗi ở trong lòng ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà hắn. Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với hắnột nhiên tôi lại muốn đi làm rồi, anh mau dậy đi.”
“Em thực sự muốn đi làm sao? Không từ chức nữa à?” Hắn tiếp tục trêu chọc cô.
“Tôi thực sự muốn đi làm.” Minh Nhan hận không thể cắn hắn một cái, nhưng những chiến tích thất bại từ trước đến nay nhắc nhở cô cương đối cương với hắn là chuyện ngu ngốc nhất, cô không phải ngu ngốc, cho nên chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
“Vậy thì em gọi anh một tiếng dễ nghe chút, nếu anh vừa lòng thì chúng ta liền đi làm, còn không thì … chúng ta sẽ bù đắp tuần trăng mật ngay trên giường vậy. Hắc hắc......” Mạc Dịch Hiên vô cùng vô lại tiếp tục uy hiếp Minh Nhan.
Minh Nhan khẽ cắn môi, cố ý làm bộ như không biết mà gọi. “Tổng quản, tổng tài, tổng thống, tổng lý......”
Người nào đó càng nghe mặt càng đen, khẽ nói. “Bà xã đại nhân, anh thấy hôm nay có lẽ em không cần phải xuống giường rồi.”
Minh Nhan vừa nghe lập tức sửa lại. “Đẹp trai, mỹ nam, thần tượng...... người tình trong mộng......” Minh Nhan bắt đầu nói năng loạn xạ.
Mạc tổng tài nghe vậy cười ra tiếng. “Thì ra anh là ‘người tình trong mộng’ của em a, thật sự vinh hạnh, bất quá hiện tại cái anh muốn nghe không phải là cái này. Em nếu không chịu gọi thì hôm nay chúng ta cũng không cần đi làm nữa a.”
“Cái gì mà ông ông xã a, anh già như vậy sao?” Mạc tổng tài không hài lòng nói.
“Ông xã.” Minh Nhan trừng mắt liếc hắn một cái, không tình nguyện mà nhỏ tiếng nhắc lại lần nữa.
“Cái gì? Em nói cái gì? Anh nghe không rõ.” Mạc tổng tài cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ hắn không nghe rõ.
“Ông xã.” Minh Nhan lại gọi một tiếng, giọng lúc này đã có chút lớn hơ
“Tiếng quá nhỏ, anh vẫn chưa nghe thấy.” Người nào đó vẫn chưa hài lòng.
Minh Nhan có chút hổn hển ghé sát vào lỗ tai hắn hét to. “Ông xã.” (BN: hây ya ya, giờ thì bao nhiêu cái tinh hoa của nham nhở đã lòi ra hết rồi, chẹp chẹp, giờ thì mọi người chắc đã thấy được bản chất thật của Hiên ca a *hắc hắc* =]])