“Tân Vãn sao cậu lại chạy đến đây, giờ đi làm mà cậu dám trốn đi, không sợ bị chụp sao?” Minh Nhan mượn cơ hội nói lảng sang chuyện khác.
“Mình bị điều lên đây làm trợ lý thư ký, chuyên môn phụ giúp thư ký La. Được rồi, chuyện của mình chỉ là vấn đề nhỏ, cậu đừng hòng nói lảng sang chuyện khác, nhanh nhanh k đi.” Tân Vãn không nhúc nhích tùy tiện giải thích hai câu, sau đó tiếp tục truy hỏi Minh Nhan.
Vẻ mặt Minh Nhan đầy hắc tuyến, xem ra năng lực bát quái (tám, buôn dưa lê đó mọi người =]]) của Tân Vãn lại tăng thêm một bậc nữa rồi, muốn nói sang chuyện khác cũng không thể a.
Cô đang do dự không biết có nên nói ra hay không, chợt nghe phía sau có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. “Trợ lý Tân, cô lại đây một chút, tôi nghĩ vừa rồi tôi có việc chưa nói với cô, trong giờ làm việc thì không được nói chuyện phiếm, hơn nữa cô không được quấy nhiễu công việc của trợ lý Tư Đồ.”
Sau đó vụng trộm chớp chớp mắt với Minh Nhan, thì thào nói. “Giữa trưa chờ mình nga.”
Thư ký La không kiên nhẫn, lại gọi. “Trợ lý Tân.”
“Vâng, vâng, tôi đến ngay.” Sau đó nhanh như chớp chạy đến bên cạnh thư ký La, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học nghe hắn phân bố công việc.
Minh Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng cô vẫn muốn cảm ơn thư ký La a. nhưng sao lại là giờ giữa trưa a, làm gì có hai giờ nghỉ trưa đâu, rốt cuộc cô phải làm sao mới thoát khỏi hai vị đại thần này đây, Minh Nhan lại bắt đầu đau đầu.
Ách? Thư ký La trở lại từ khi nào vậy? Minh Nhan bây giờ mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, xem ra hắn vừa hưởng tuần trăng mật xong rồi nên trở lại a.
Khoan đã, Minh Nhan cảm thấy có chút không thích hợp, nếu ngày đó là do Mạc tổng tài giăng bẫy để lừa cô kết hôn, vậy thư ký La cũng đâu có kết hôn, nói cách khác thư ký La cũng có thể không phải là cái kia. [NV: trong mấy chương trước chị Nhan hiểu lầm thư ký La là GAY a, tội lỗi.]
Xong rồi, mấy ngày hôm trước, lúc cô cùng Tân Vãn xem tạp chí đã không cẩn thận nói ra chuyện thư ký La là cái kia. Nếu Tân Vãn không cẩn thận nói ra, ô ô...... Hậu quả thực khó lường, nếu thực sự biến thành như vậy, thư ký La có đuổi giết cô hay không a! Minh Nhan àng nghĩ càng sợ hãi, không được, cô phải tìm một cơ hội nhắc nhở Tân Vãn trăm ngàn lần không được nói đến chuyện đó.
Minh Nhan ngồi không yên nhìn chằm chằm đồng hồ trên trường, còn nửa tiếng nữa, mười lăm phút, mười phút...... chỉ còn năm phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, Minh Nhan lấy túi xách lại, chuẩn bị đến giờ liền chạy đi, khi nào đến giờ làm mới quay về. Như vậy cô mới trốn thoát được hai vị đại thần này.
Nhưng không ngờ khi chỉ còn ba phút nữa, điện thoại nội bộ trên bàn cô lại vang lên. Minh Nhan cả kinh, nhìn chằm chằm điện thoại nội bộ đặt trên bàn, trong lòng đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc có nên nhận hay không a?
Cuối cùng, thư ký La ngồi bên cạnh đã đứng dậy nhận điện thoại giúp cô. Hắn cau mày đáp hai tiếng ‘vâng’ rồi gác điện thoại, sau đó mặt không chút thay đổi nói với Minh Nhan. “Tổng tài gọi cô vào một chút, nói là chương trình cô phụ trách có chút vấn đề.”
“Nga.” Minh Nhan trả lời có chút bất đắc dĩ, buông chiếc giỏ xách trên tay xuống, đi vào văn phòng Mạc tổng tài.
Đi tới cửa, dù sao đi vào cũng chết, không đi vào cũng chết, cô quyết tâm, gõ gõ cửa rồi bước vào.
Cùng lúc với cô vừa mở cửa thì Mạc tổng tài cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Minh Nhan nuốt nuốt nước miếng, nghiêm túc nói. “Tổng tài anh gọi tôi à, có việc gì xảy ra sao?”
“Ừ, em lại đây xem chỗ này đi.” Mạc tổng tài lộ ra vẻ mặt đang giải quyết việc công, tay chỉ chỉ vào phần văn kiện đặt trên bàn.
Minh Nhan thấy thế yên tâm không ít, thì ra cô đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, xem ra thật sự có việc cần giải quyết.
Vì thế cô thả lỏng, tiêu sái đi đến bàn làm việc của hắn, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay hắn, nhưng chỉ thấy trên đó ghi bốn chữ to. “Không giữ chữ tín”
Minh Nhan liền mờ mịt, đây là...... cái gì?
Không cho Minh Nhan cơ hội thaĩnh lại, Mạc Dịch Hiên đã kéo cô qua, để cô ngồi trên đùi mình, rồi ôm cô vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng thì thào bên tai cô. “Buổi sáng em còn nợ anh.”
Sau đó háo sắc hôn lên bờ môi của Minh Nhan, đầu lưỡi cũng không an phận tìm vào công thành đoạt đất.