Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 60: Mang vào không lọt



Minh Nhan theo lối ra của trung tâm mua sắm đi ra ngoài, để một mình Mạc Dịch Hiên đi tính tiền, cứ tưởng tượng đến việc cầm cái hộp ‘áo mưa nhỏ’ kia đến đưa thu ngân tính tiền thì Minh Nhan liền nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, cho nên một mình cô chạy trước, đời này cô sẽ không ngốc như vậy nữa.

Đợi nửa ngày, rốt cuộc Mạc Dịch Hiên cũng ra, Minh Nhan đứng lên từ khu chờ, thực tự nhiên cầm lấy bọc đồ trong tay hắn.

Sau đó, hai người thực ăn ý, một trước một sau tiêu sái đi đến bãi đỗ xe, thật là vô xảo bất thành thư*, không ngờ ngay cả trong bãi đậu xe cũng có thể gặp được vợ chồng Nhâm Hạo cùng Lộ Xán Xán.

*vô xảo bất thành thư: không trùng hợp thì không phải sách/truyện (ý trong đoạn này muốn nói trùng hợp như trong phim hoặc tiểu thuyết)

Nhâm Hạo có chút mất tự nhiên đi đến chào bọn họ. “Thực trùng hợp quá, hai người cũng mua xong rồi à?”

Minh Nhan cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục bình tĩnh, tục ngữ nói đúng ‘Oan gia ngõ hẹp’, cho nên có liên tiếp gặp phải bọn họ cũng là chuyện thường.

Cho nên nhấc túi vừa mua trong tay lên, lễ phép cười nói. “Ân, cũng mua xong...... rồi.......”

Minh Nhan liền đỏ dần lên, bởi vì cô nhìn qua miệng túi thấy được hộp ‘áo mưa nhỏ’ kia rất rõ ràng.

Chẳng lẽ suốt dọc đường đi nãy giờ cô đã mang theo thứ này rêu rao khắp nơi sao? Cô quay đầu hung hăng trừng liếc mắt người nào đó một cái, thật là, thứ này sao lại có thể đường đường chính chính mà để ở mặt trên chứ?

Cô thấy, thì đương nhiên Nhâm Hạo đứng trước mặt cô cũng nhìn thấy, thậm chí Lộ Xán Xán bên cạnh hắn cũng sẽ thấy.

Minh Nhan càng cảm thấy xấu hổ, hành động vừa rồi của cô như là đang khoe ra vậy.

Mạc Dịch Hiên giả vờ không thấy được Minh Nhan đa lễ phép gật đầu với hai người kia một cái, sau đó dịu dàng nói với Minh Nhan. “Bà xã chúng ta đi nhanh đi, không phải em vừa nói có việc gấp phải về nhà sao.”

“Ách, đúng đúng. Vậy chúng tôi đi trước a.” Sau đó kéo tay hắn, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trên xe, chỉ còn kém một chút là cô chưa chạy như bay mà thôi.

Nhâm Hạo và Lộ Xán Xán bị bỏ lại phía sau, trong lòng đều cảm thấy có chút khó chịu.

Nhâm Hạo nghĩ: Không ngờ Minh Nhan lại nhiệt tình như vậy, nhưng sao lúc cô ở bên hắn, dù cho hắn lôi kéo mấy cô cũng không chịu, khiến cho hắn đã chậm một bước, là vì không đủ thương hắn sao? Trong lòng hắn càng cảm thấy chua sót.

Còn khó chịu trong lòng Lộ Xán Xán là xuất phát từ ghen tị, không ngờ lúc trước cô dùng trăm phương ngàn kế cướp đi Nhâm Hạo từ bên người cô ta, thế mà cô ta lại có bản lãnh tìm được một người đàn ông còn đẹp trai hơn, giàu có hơn nữa, mà đáng ghét hơn nữa là người đàn ông kia còn có thể làm cô ta “thỏa mãn”, không giống Nhâm Hạo, luôn luôn tỏ ra lạnh như băng với cô, bất luận là ở trên giường hay dưới giường.

Trở lại trên xe, Minh Nhan giống như là đang ôm một bao thuốc nổ, vừa lên xe liền đem gói đồ ném cho Mạc Dịch Hiên.

Mạc Dịch Hiên hứng thú nhìn vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng của Minh Nhan, lại không biết làm sao, thuận tay ném gói đồ xuống sau xe.

Minh Nhan ba chân bốn cẳng thắt dây an toàn vào, cô muốn nhanh chóng cài xong cái chốt an toàn vào để sớm rời khỏi cái nơi khiến cô xấu hổ muốn chết này.

Nhưng cô càng vội thì càng không chốt được, mà người ác độc nào đó chỉ mỉm cười nhìn cô, cũng không giúp đỡ.

Lại thử một lần, vẫn là không cài được, Minh Nhan hơi hổn hển gắt giọng với Mạc Dịch Hiên. “Nhanh lên giúp em mang áo mưa vào, em mang vào không lọt a.” Minh Nhan vừa nói xong liền hóa đá, cô rõ ràng muốn nói là “Nhanh lên, giúp em mang dây an toàn vào.” Nhưng trong đầu toàn nghĩ về cái hộp gì đó ở sau xe kia, gặp tình thế cấp bách nên cô mới nói sai.” [ BN: haha, mụi đọc đoạn này mà chịu hok nổi, té ghế luôn mới ghê chứ, haha =]] chịu hết nổi rồi =]]]]]]]]]], NV: hôhô, tội chị ghê, lại có cớ để anh chọc rồi =]]

Mà Mạc Dịch Hiên rõ ràng biết là cô nói sai, còn ác độc tiếp lời. “Em đương nhiên là mang không lọt rồi, anh giúp cũng vậy thôi. Đương nhiên áo mưa là anh mang, em không dùng được đâu.”

Nói xong cúi xuống hôn lên môi người nào đó đang hóa đá, ngón tay còn sắc sắc luồn vào váy của Minh Nhan, còn tham lam lướt nhẹ ở nơi nào đó dưới váy vài cái. Minh Nhan kêu rên một trận, theo bản năng kẹp chặt hai chân, tay cũng gắt gao giữ chặt ghế ngồi.

--------------

Tác giả: Thanh minh, trịnh trọng thanh minh. Linh Điểm đối với cái kia cũng có nhiều chỗ không hề biết, đều là hỏi qua vài người mới biết để viết lại.

Tuy rằng tác phẩm có chút sắc, nhưng bởi vì là truyện về vợ chồng, cho nên không thể tránh được, ta vẫn là người rất trong sáng nha.

Các bạn phải tin tưởng Linh Điểm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.