Rống thì xong rồi, mà người bị rống lại không nghe được một câu, Minh Nhan không thể làm gì khác đành mặc bộ quần áo ngủ vào đi phòng tắm.
Cô vừa tắm xong đi ra đã nghe mùi đồ ăn.
“Thơm quá.” Làm Minh Nhan càng cảm thấy đói hơn.
Bất chấp lúc nãy cô tức giận không thèm để ý hắn, lấy một bộ đồ từ tủ quần áo ra mặc vào. Nương theo mùi hương đi vào phòng bếp.
Mạc Dịch Hiên vừa thấy cô đi ra , thực tự nhiên cười dịu dàng, thân thiết nói. “Bà xã, lại đây nếm thử xem ngon không?” Thuận tay gắp một miếng sườn, ý bảo Minh Nhan lại ăn.
“Ân.” Minh Nhan ngoan ngoãn tiêu sái đi lên, ăn thức ăn mà hắn đút.
Vừa cắn một miếng sườn xào chua ngọt liền mơ hồ không rõ mà nói. “Rất ngon.”
Mạc Dịch Hiên nghe vậy cười càng thêm xán lạn, cúi đầu hôn lên bờ môi đang dính đầy dầu mỡ của cô, thuận tiện giúp cô liếm sạch thức ăn dính trên mặt.
Minh Nhan thẹn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, thuận tay cầm lấy chén đũa, lấy cớ. “Em đi dọn chén đũa.” Rồi chạy nhanh ra ngoài.
Dọn chén đũa xong, Minh Nhan vuốt hai má đang nóng lên của mình, khóe miệng bất giác hơi hơi cong lên. Loại cảm giác được người khác yêu thương cũng thật thích.
Ăn cơm chiều, Mạc Dịch Hiên kêu cô đến phòng khách xem ti vi, sau đó hắn đi vào bếp rửa chén.
Minh Nhan vốn muốn giúp đỡ, nhưng vừa nghĩ đến không gian trong phòng bếp quá nhỏ, cùng nhau rửa chén, không thể tránh khỏi va chạm phải nhau, vạn nhất tên sắc lang nào đó nổi thú tính, chẳng phải cô không có đường trốn sao. Cho nên cô liền quên đi cái ý nghĩ muốn giúp đỡ trong đầu, ngoan ngoãn ngồi xem ti vi ở phòng khách.
[ Người vô danh: Cho dù không gian không nhỏ, lúc người nào đó nổi thú tính lên, ngươi có thể thoát được sao. Lười thì nói lười, còn lấy cớ làm gì a, thật là. Minh Nhan [thẹn quá hóa giận] quát: đừng có nói bừa những lời có thật.]
Mạc Dịch Hiên rửa chén xong, lại về phòng tắm rửa. Đến lúc hắn làm xong hết đi ra ngoài, Minh Nhan đang xem ti vi đến đoạn gây cấn. Cuộn mình thành một khúc, tay đang nắm chặt tấm đệm dựa, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn không nỡ dời mắt khỏi màn hình.
Hắn vừa đi qua thì thấy vậy, thì ra Minh Nhan đang xem một bộ phim truyền hình Mỹ, hình như gọi là “Psychic Hyde”.
Nhìn bộ dáng cô vừa muốn coi lại vừa sợ, hắn có chút bất đắc dĩ, tự động đi qua ngồi xuống, đem cô đặt lên đùi, để cô dựa vào mình. Lấy đi đệm dựa trong tay cô, rồi lấy tay phải của hắn nắm tay cô.
Hắn ôm lấy cô từ phía sau, ghé vào bên tai cô, vừa ngửi mùi hương thực tự nhiên trên người cô, vừa xem phim cùng cô.
Đến lúc hết một tập, thần kinh căng thẳng của Minh Nhan mới bình tĩnh lại, liền phát hiện cô đang ngồi rất ái mụi trên đùi hắn mà tay còn nắm lấy tay hắn nữa.
Vì thế cô có chút không được tự nhiên vặn vẹo người, muốn nhảy xuống khỏi người hắn.
“Tốt nhất em đừng động đậy nữa, nếu không anh cũng không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.” Người nào đó bị hành động của cô làm cho sinh lý nổi lên phản ứng, có chút bất đắc dĩ thì thào bên tai cô, ngăn lại hành động châm lửa của cô lại.
Hắn thực sự là không có một chút sức chống cự với cô, cô chỉ là nhúc nhích nhẹ vài cái cũng lại có thể khiến hắn dục hỏa đốt người. M chuyện này, người họ Mạc nào đó cũng là không thể làm khác, bởi vì xúc động không phải chỉ dựa vào lý trí là có thể khắc chế, huống chi người mà hắn yêu ở ngay bên cạnh, hắn cũng không muốn khắc chế a.
“Ách.” Minh Nhan đầu tiên là sửng sốt, lập tức cảm nhận được nơi nào đó dưới thân cô đang nổi lên phản ứng. Trải qua mấy ngày nay được sắc lang nào đó dạy dỗ, cô có ngốc đến mấy cũng biết đó là cái gì, vì thế lập tức thẳng người, mắt nhìn phía trước, ngồi ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.