“Nếu anh đẹp trai như vậy, vậy em rất yêu anh đúng không?” Mạc Dịch Hiên ghé vào cổ Minh Nhan, dùng giọng trầm thấp mê hoặc bên tai cô.
Hai tay đang ôm Minh Nhan không tự giác siết chặt thêm, hắn tựa như chỉ đang lơ đãng đùa giỡn, nhưng kỳ thật giờ phút này hắn vạn phần khẩn trương, sợ nghe được đáp án khiến hắn tan nát cõi lòng.
“ng vâng vâng, em rất yêu...... Ân.” Minh Nhan theo bản năng phụ họa, nhưng khi nói đến chữ‘yêu’, đột nhiên cô dừng lại, thương hắn? Hay không thương hắn?
Bởi vì hắn đột ngột xuất hiện, cô còn chưa kịp tự hỏi bản thân, đã không hiểu vì sao mà bị hắn kéo vào lễ đường rồi bị lừa lên giường.
Trầm mặc một lúc, Minh Nhan còn chưa kịp để ý mọi thứ, Mạc Dịch Hiên đã động thân, đang lúc cô không hề chuẩn bị mà hung hăng tiến vào nơi nhụy hoa chặt chẽ của cô, khiến Minh Nhan kêu rên một tiếng, kế tiếp cô căn bản không thể tự hỏi nữa, chỉ có thể cố gắng thích ứng với sự cực đại cùng cuồng dã của hắn.
‘Đại khái là cô thương hắn rồi.’ Sau khi đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng Minh Nhan đột nhiên dâng lên một cái kết luận như vậy.
Nếu không thương hắn, sao cô có thể cho phép hắn muốn làm gì trên người cô thì làm, cho dù hắn gần như thô bạo mà đối xử với cô như vừa rồi cô cũng không hề tức giận.
Nếu không thương hắn, thì một tuần nay cô ăn không ngon ngủ không yên phải giải thích như thế nào đây.
Có được kết luận như vậy, Minh Nhan cảm giác được chính mình như thở phào nhẹ nhõm, mà dường như tâm tình cũng thoải mái không ít, giống như những sợi dây bấy lâu nay quấn quanh mình giờ phút này đã được cởi bỏ.
Bất quá Minh Nhan sẽ không nói cho hắn biết, dù sao cô vẫn chưa làm rõ mục đích thực sự vì sao hắn lại kết hôn với cô, hắn, liệu có yêu cô hay không?
Mạc Dịch Hiên từ phía sau ôm lấy Minh Nhan, đầu chôn ở cổ cô, trầm ngâm nửa ngày mới nhát gan nói. “Thực xin lỗi, vừa rồi anh rất thô bạo, không làm em đau chứ.” Vừa rồi nội tâm hắn thực bối rối, rất sợ phải nghe đáp án làm mình bị tổn thương, vì thế theo bản năng, hắn muốn làm điều gì đó để cảm thấy an tâm, xác định rằng cô vẫn đang ở bên cạnh hắn.
Cho đến khi hắn khôi phục bình tĩnh, lại cảm thấy hối hận, sợ sự thô bạo của chính mình vừa rồi làm cô bị thương, khiến tâm tình vốn đã không ổn định của hắn giờ phút này càng thêm bối rối.
Dù l mặt với bất kì kẻ nào hắn cũng đều có thể vô cùng tự tin, nhưng chỉ với một mình cô, có đôi khi hắn lại ngây ngô như một đứa trẻ chưa lớn.
“Hừ.” Minh Nhan cố tình không để ý tới sự xuống nước của hắn, ai kêu vừa rồi hắn quả thật làm cô đau, đáng chịu một chút trừng phạt.
Thấy Minh Nhan không để ý tới hắn, hắn chỉ biết thở dài, hôn lên mặt cô một cái rồi nhẹ giọng nói. “Đừng dậy, anh đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.”
Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Đừng dậy? Minh Nhan ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, muộn rồi, nếu không dậy, hôm nay sẽ không đi làm được a. [Tác giả: Minh Nhan thật đúng là làm việc rất chuyên nghiệp a, bất luận lúc nào cũng nghĩ đến công việc đầu tiên. Đúng là một nhân viên tốt a.]
Vì thế ngồi dậy, mặc áo ngủ rồi vọt vào phòng tắm, tắm rửa.
Lúc Mạc Dịch Hiên trở lại, cũng vừa lúc Minh Nhan tắm xong mà đi ra từ trong phòng tắm.
Hắn không nói hai lời liền đến gần ôm lấy Minh Nhan, khiến Minh Nhan kinh hô một trận. “A, anh làm gì vậy?”