Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 79: Bôi thuốc



Hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt Minh Nhan lên giường, bắt đầu cởi quần áo Minh Nhan.

Minh Nhan liều chết túm áo ngủ không cho hắn cởi, miệng còn ồn ào. “Oa, anh làm gì vậy a, vừa vào liền cởi quần áo người ta. Không phải trước lúc đi ra ngoài anh vừa mới muốn sao? Sao nhanh như vậy lại muốn nữa a, anh, anh, anh......” Minh Nhan thấy khó thở, thật sự là không biết phải mắng hắn cái gì thì tốt đây.

Mà Mạc Dịch Hiên thì ngay cả mắt cũng chưa chớp một cái, mặc cho cô mắng, thấy cô liều chết túm áo ngủ, thì không đụng đến áo ngủ của cô nữa mà dùng tay từ dưới cởi quần nhỏ của cô ra.

Minh Nhan thấy quần nhỏ bị cởi, liền nhanh chóng buông áo ngủ ra, kẹp chặt hai chân, hai tay cũng bảo vệ bộ phận quan trọng, không cho hắn thực hiện được.

Mạc Dịch Hiên thấy cô cong người, mà cũng vì vừa tắm xong nên cả người đỏ rực, giống như con tôm to bị nấu chín vậy, buồn cười hôn cô một cái nói. “Em làm gì vậy, anh chỉ muốn bôi thuốc cho em một chút thôi, việc gì phải khẩn trương như vậy, em cứ làm như anh là người cuồng tình dục vậy.”

“Di, bôi thuốc a.” Xem ra là mình đã hiểu lầm, Minh Nhan xấu hổ đến đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng buông tay ra, “Ai bảo anh không nói sớm.” Minh Nhan oán giận nói.

Mạc Dịch Hiên nhân cơ hội liền tách hai chân đang khép chặt của cô ra, ngón tay đem thuốc mỡ bôi vào.

“Ân.” Cảm giác có vật lạ lạnh lạnh bôi vào, khiến Minh Nhan không nhịn được mà ngâm một tiếng, giữ lấy tay hắn không cho hắn di động trong cơ thể mình.

“Anh bôi thuốc ở đâu a?” Minh Nhan sau một lúc mới nghĩ tới vấn đề mấu chốt, sẽ không là nơi đó chứ.

“Chính là nơi này a, em cảm giác được không?” Nói xong hắn lại có ý xấu động động ngón tay.

“Ân, đừng nhúc nhích, mau lấy tay ra, em không có bị thương chỗ đó thì anh bôi thuốc cái gì a?” Minh Nhan có chút bối rối chạm tay hắn, cảnh cáo hắn đừng lộn xộn.

“Vừa rồi anh rất thô lỗ sợ làm em bị thương, cho nên đi ra ngoài mua thuốc mỡ cho em, việc này liên quan đến sự ‘thỏa mãn’ nửa đời sau của anh, phải bảo hộ thật tốt mới được.” Nói xong còn tà ác động động ngón tay.

“Ân, đừng nhúc nhích , mau lấy tay ra, anh không có làm em bị thương.” Minh Nhan có chút không chịu nổi vừa giữ cánh tay hắn vừa kêu lên.

“Không làm em bị thương, nói như vậy, em cũng không giận anh phải không?” Trong mắt Mạc Dịch Hiên chợt lóe lên một tia sáng, tiếp tục dụ dỗ .

“Đúng đúng đúng, em không tức giận, anh mau lấy tay ra đi.” Cứ để như vậy mà nói chuyện thật sự là rất kích tình a.

“Thì ra em không tức giận a, hại anh hoảng sợ.” Mạc Dịch Hiên vỗ vỗ tim làm ra vẻ kinh hách, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại.

“Ân, xin anh, đừng làm nữa, em vừa tắm xong, dơ, một lát lại phải tắm lần nữa.” Minh Nhan điềm đạm đáng yêu mà cầu xin .

Mạc Dịch Hiên nghe xong tâm tình cũng tốt lên, tối tăm vốn có đã đảo qua mà tiêu biến sạch. Không phải cô không thích cùng hắn mà lý do cự tuyệt chỉ vì không muốn tắm thêm lần nữa, điều này không phải đã nói rõ cô đã bắt đầu chấp nhận hắn rồi sao.

“Không sao, bà xã, lát nữa anh tắm giúp em, em chỉ việc an tâm hưởng thụ là được rồi.”

Kết quả chiến sự của hai người một đường từ trên giường kéo dài đến phòng tắm, Minh Nhan và BOSS lại lần nữa không đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.