Tâm của Minh Nhan loạn như ma, không biết bây giờ mình nên làm gì mới tốt.
Vừa vặn, Mạc Dịch Hiên đang ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên nhếch miệng cười, dọa cho Minh Nhan nhảy dựng, liền nhanh chóng đeo mắt kính lại cho hắn, sau đó nhắm mắt lại giả vờ mình còn chưa thức.
Đợi nửa ngày cũng không có tiếng động nào, Minh Nhan mới dám mở mắt, thấy hắn còn chưa thức, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Thật không biết cô đang sợ gì nữa, rõ ràng là hắn có chuyện đang gạt cô, người nên sợ hãi là hắn mới đúng.
Cô rón ra rón rén đứng dậy mặc quần áo, đi đến phòng sách gọi điện thoại cho Tân Vãn, điện thoại vừa được bắt, Minh Nhan liền hỏi. “Tân Vãn, cậu có biết trái tim có cánh không?”
Tân Vãn bị ngữ khí vội vàng của Minh Nhan làm hoảng sợ, ngừng lại một chút mới đáp. “Biết a, có gì không?”
“Ân? Cậu biết mình thích trái tim có cánh không? Mình từng nói qua với cậu ư?” Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có a? Minh Nhan có chút kinh ngạc, nhưng có cảm giác vui sướng không hiểu được, như thể cô đã tìm được lý do thuyết phục chính mình rằng hắn không có lừa cô.
“Ơ, cậu thích trái tim có cánh sao? Mình không biết a, cho tới giờ cậu cũng chưa từng nói với mình. Mình chỉ biết nó là trang sức số lượng hiếm có trên toàn cầu, là sản phẩm của một bộ phim rất mộng ảo. Sao cậu lại đột nhiên nhắc tới nó, không phải sinh nhật năm nay, muốn lấy nó làm quà sinh nhật chứ, mình nói trước với cậu mình đang rất nghèo, mua không nổi a, chúng ta đổi cái khác được không a, Minh Nhan...... Minh Nhan......”
Tân Vãn ở đầu dây bên kia điện thoại lải nhải nói xong. Nhưng một câu Minh Nhan cũng không nghe thấy, trong đầu không ngừng xoay quanh câu nói “Mình không biết a. Mình không biết a.”
Thì ra Tân Vãn không biết, quả nhiên là hắn đang nói dối cô, từ đầu tới đuôi đều đang lừa cô, vì sao lại làm vậy, đến tột cùng là cái gì?
Di động rớt trên mặt đất, nước mắt Minh Nhan rơi xuống, một loại cảm giác bị phản bội trong nháy mắt làm cô suy sụp, làm cô không có dũng khí đi hỏi hắn, hỏi hắn vì cái gì mà lại đối xử với cô như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai cái gì, thậm chí cũng không có dũng khí đi chứng thật rốt cuộc hắn có phải là Hiên Hiên hay không?
Bây giờ ý nghĩ duy nhất của cô là trốn đi, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, muốn trốn khỏi bên người hắn.
Minh Nhan nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi cửa nhà, không có mục đích mà đi dọc theo đường lớn, xa thật xa. Không biết đi được bao lâu, cũng không biết mưa rơi xuống từ lúc nào, càng lúc càng lớn, càng không ngừng đánh vào trên đầu, trên mặt, trên người của cô, cảm giác lạnh lẽo này, làm cho cô có một loại vui sướng gần như tự ngược, sự đau đớn trong lòng như được giảm bớt......
Đột nhiên, mưa đột ngột ngừng lại. Nhưng cách đó không xa, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, mưa vẫn còn đang rơi. Đầu óc cô trong nháy mắt đang thong thả trở nên cứng đờ .
Cô đứng ở nơi đó, lấy tay lau gương mặt đã ướt sũng, mới mơ hồ cảm giác được hơi lạnh sau lưng đã biến mất, mà tựa hồ còn có sự ấm áp của một người đang đến gần cô — cô chậm rãi quay đầu lại, mới thấy một người đàn ông đang đứng phía sau cô, trong tay cầm một cây dù thật lớn.
Minh Nhan nhìn hắn cười cảm kích, đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông đang cầm dù nhanh chóng đỡ được cô, ôm ngang cô, mang đến chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa.
Thật cẩn thận đặt cô xuống chỗ ngồi bên cạnh tài xế, giúp cô thắt dây an toàn xong, cũng thuận tiện đem áo khoác của mình đắp lên người cô.
Nhanh chóng khởi động xe, chạy đến khách sạn gần nhất, hắn vừa lái xe vừa bật điện thoại, cung kính nói. “Ông chủ, tình huống có thay đổi.”
Nói xong liếc mắt nhìn Minh Nhan đang còn hôn mê bên cạnh, nói tiếp. “Cô Tư Đồ hình như đang giận cậu chủ, một mình chạy ra ngoài, bị mắc mưa một chút, hiện tại vẫn đang hôn mê.”
“......”
“Vâng, tôi sẽ tìm người giúp cô ấy thay quần áo xong sẽ lập tức mang về.”
“......”
“Vâng, tôi đã hiểu, tôi sẽ chiếu cố tốt cô Tư Đồ
“......”
“Vâng.”
Tiếp theo Minh Nhan được đưa đến khách sạn, sau khi nhờ nữ phục vụ giúp cô thay quần áo xong, liền thừa dịp cô còn hôn mê bất tỉnh mà đưa cô lên máy bay riêng, còn về mục đích muốn đưa đi đâu, không có ai biết được.
Nói về buổi sáng sau khi Minh Nhan làm rơi điện thoại, bên tai Tân Vãn truyền đến một tiếng trống vang lên, tiếp theo liền cúp điện thoại.
Tân Vãn xoa xoa lỗ tai bị chấn động có chút đau, cũng không quá để ý, chỉ nghĩ là Minh Nhan lại lỗ mãng không cẩn thận mà làm rơi cái gì, nên để điện thoại xuống, rồi đi làm việc của cô ấy.
Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, thư ký La còn phá lệ khai ân không bắt cô phải tăng ca, cô phải tận dụng triệt để mới được.
Rồi một lát sau đó, Mạc Dịch Hiên cũng tỉnh lại, cảm giác trong bụng đã đói, lại sờ sờ giường bên cạnh, đã lạnh rồi, xem ra Minh Nhan đã dậy được một lúc.
Hắn không tự giác nhớ lại cơn kích tình tối qua, khóe miệng ngọt ngào cong lên, bà xã đại nhân nhiệt tình quá nha, hại hắn không kiềm chế được, muốn cô một lần lại một lần, liên lụy hôm nay thức dậy muộn.
Thật thoải mái, không biết bà xã đại nhân đang nấu món ngon gì cho hắn nữa. Sờ sờ bụng mình, liền lăn lông lốc đứng lên, một thân trần đi vào phòng tắm, tâm tình tốt nên vừa tắm còn vừa ca hát.
Tắm xong đi ra, tùy tiện lấy một bộ quần áo trong tủ đồ, lung tung mặc vào rồi đi ra ngoài.
Hắn vừa đi vừa gọi. “Bà xã, anh đói bụng rồi, em làm món gì vậy?”
“Bà xã?” Ơ, phòng khách không có người, chẳng lẽ ở phòng bếp?
“Bà xã?” Phòng bếp cũng không có người, vậy cô ở trong phòng sách sao?
Kết quả tìm mấy lần cả trong lẫn ngoài cũng không thấy được bóng dáng của Minh Nhan, gọi điện thoại thì điện thoại lại tắt máy, Mạc Dịch Hiên bắt đầu lo lắng, có phải Minh Nhan đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?