Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 93: Dấu vết để lại



Phân chia xong những việc do mình chịu trách nhiệm, mọi người ai làm việc nấy, cố gắng nội trong thời gian ngắn nhất đạt tới yêu cầu của đối phương, để có thể mau chóng cứu Minh Nhan ra.

Sau khi mọi người đều rời khỏi, trong văn phòng cuối cùng im lặng xuống. Minh Hiên lại lấy ảnh chụp ra xem, giống như chỉ cần nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của cô thì có thể tự nhủ rằng bây giờ cô vẫn an toàn, như vậy có thể thoáng an tâm một ít.

Đột nhiên Minh Hiên mặt nhăn mày nhó, tựa hồ trên ảnh chụp đã phát hiện cái gì.

Vừa cẩn thận xem kỹ lại một chút, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn. Vì thế cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi.

“Uy,

“......”

“Giúp tôi tra hành tung vài ngày gần đây của những người bên kia một chút, mặt khác tra luôn mấy ngày nay trong nhà có người ngoài nào vào ở hay không.”

“......”

“Ân, đây là việc cuối cùng.”

“......”

“Được, tôi chờ tin tức của cậu.”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, thư ký La sau khi cúp điện thoại, thở phào thật dài. Rốt cục đã làm xong ba việc đã từng đồng ý với hắn ta, hắn cũng có thể khôi phục tự do, chỉ là...... hắn km lòng không được nhìn về phía bên cạnh, cô vẫn còn ở đây, hắn có đi được hay không?

Quên đi, không nghĩ nữa, là vì cô, hắn muốn mau chóng tìm ra tin tức của Minh Nhan, dù sao mấy ngày nay cô cũng lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, không phải là làm bộ.

Lấy ra một cái điện thoại đã lâu không dùng, gọi đến số duy nhất có trong cái điện thoại đó, sau khi giao công việc xong, liền lập tức cúp máy, tránh một hồi lão nhân gọi đến hắn lại phải lải nhải không dứt .

Một giờ sau, tin tức truyền trở về, La Khương, cũng chính là thư ký La, vừa lòng gật gật đầu, hiệu suất cũng không tệ lắm.

Tin lập tức được truyền đến Minh Hiên, kết quả cùng hắn đoán không chênh lệch lắm, xem ra đúng là lão nhân ra chiêu, đáng tiếc ông ta đã động tới người mà ông ta không nên động tới nhất.

Sau khi Minh Hiên nhận được tin tức, trên khuôn mặt vốn đang tối tăm chợt hiện lên một tia ánh sáng, quả nhiên là như vậy, thế này thì thật tốt quá, mục đích của ông ta là hắn, sẽ không dám làm gì với Minh Nhan, ít ra Minh Nhan có thể được bảo đảm an toàn.

Nhanh chóng để lại lời nhắn cho mấy người kia, bảo bọn họ vẫn giao dịch như cũ, sau đó bay thẳng đến Mỹ, đến nhà chính của họ Mạc

Dường như ông Mạc đã sớm có chuẩn bị, an bài cho hắn chờ ở phòng sách, ngoài cửa còn có người trông chừng, còn mình thì không đi ra gặp hắn, cứ để hắn chờ như vậy.

Minh Hiên càng thêm khẳng định dự đoán trong lòng, Mạc lão nhân là vì không hề sợ hãi, cố ý để hắn ở đây đợi khoan dung sao.

Tâm tình vốn đang lo lắng cũng trấn tĩnh xuống, nếu Minh Nhan thực sự ở trong tay ông ấy, hắn cũng xem như yên tâm, đấu với lão hồ ly phải thật bình tĩnh mới được, bằng không sẽ thất bại thê thảm.

Huống chi, hắn vốn là nghĩ, lão nhân đấu không lại hắn, nhưng hiện tại hắn có việc cần cầu cạnh, vừa bắt đầu đã yếu thế. Cho nên phải thận trọng mới được, Minh Hiên âm thầm tính toán phải đối phó như thế nào.

Đến đêm khuya, ông Mạc cũng không xuất hiện, chỉ vào buổi chiều mới bảo quản gia đem cơm lên cho hắn, sau đó không ai đến hỏi thăm nữa.

Minh Hiên cũng không sốt ruột, hắn biết lão nhân đang đợi cái gì, không phá đổ được công ty của hắn, ông ấy sẽ không cho hắn gặp Minh Nhan .

Việc có thể làm bây giờ cũng chỉ là chờ đợi, vì thế lẳng lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở sô pha. Thời gian gần nửa tháng nay hắn đã mệt muốn chết rồi, không có một ngày có thể an ổn ngủ một giấc, hiện tại đã yên tâm, thân thể cũng nhờ vậy mà trầm tĩnh lại.

Lúc trời gần sáng, hắn nhận được tin tức Phương Thần Ngạo đưa đến, công ty đã bán ra thành công, cùng thời gian đó cũng nhận được tin tức của bọn cướp, tiền chuộc cũng giao nộp đủ.

Minh Hiên trào phúng nhếch nhếch khóe miệng, tay chân lão nhân rất nhanh, hiện tại hắn thật sự không có một xu dính túi, cũng tốt, quần áo nhẹ nhàng mà ra trận. Đứng lên khởi động cánh tay rồi đi về phía cửa, hiện tại hắn đi ra ngoài hẳn là không có ai ngăn hắn lại rồi.

Quả nhiên, tại một khắc nhận được tiền chuộc, thì thủ vệ ngoài cửa cũng đi rồi, đây có thể là vì ông ta chắc chắn hắn không mang Minh Nhan đi được, xem ra Minh Nhan vẫn còn chưa hết giận, đây cũng điều khiến hắn đau

Minh Hiên dựa vào trí nhớ về căn phòng trong ảnh chụp mà tìm kiếm, hắn cũng không có ở tòa nhà lớn này mấy ngày, nhưng ít nhất trí nhớ kinh người giúp hắn cơ hồ chỉ cần thấy qua thì không quên được, bằng không cũng không thể dựa vào dấu vết để lại trên ảnh chụp mà phát hiện được chỗ Minh Nhan bị giấu là ở trong ngôi nhà lớn này.

Sau khi đã tìm qua bảy tám phòng, rốt cục cũng tìm được chỗ phòng dành cho khách mà Minh Nhan đang ở. Hắn rón ra rón rén tiêu sái đi vào, nương theo một chút ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, thấy cô đang ngủ trên giường, tựa hồ ngủ cũng không được an ổn, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Minh Hiên không nhịn được mà đau lòng một trận, nếu người hại cô khóc trong giấc ngủ kia không phải là chính mình, thì hắn thật đúng là muốn hung hăng trừng trị tên đó một phen.

Nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, lấy ngón tay dịu dàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dường như cô gầy đi không ít, khẳng định là không ăn cơm ngon miệng rồi.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nỉ non nói. “Bà xã, anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng tức giận anh nữa. Tức giận, anh sẽ đau lòng.” Dù vậy hắn cũng không hối hận vì chuyện mình đã làm, nếu không làm như vậy, chỉ sợ kiếp này hắn cũng không thể trở thành vợ chồng với cô.

Nói xong tự động cởi quần áo nằm bên cạnh cô, Minh Nhan trong lúc ngủ say như là có ý thức tự động di chuyển đến gần nguồn nhiệt bên người.

Minh Hiên cảm nhận được trong lòng có hương vị quen thuộc, một loại vui sướng khi mất đi mà tìm lại được. Thể xác và tinh thần đều hoàn toàn trầm tĩnh lại, không bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.

............

Một tiếng ‘phịch’ của một vật nặng rơi xuống đất, làm Minh Hiên cảnh giác nhảy dựng lên.

Lập tức chống lại một đôi ánh mắt ai oán, lúc này hắn mới cảm giác được toàn bộ phía sau lưng đều thật sự đau, thì ra là sau khi Minh Nhan tỉnh lại phát hiện hắn nằm ở bên cạnh, đã đạp hắn một phát xuống dưới giường

Minh Hiên nhanh nhảu thay bằng khuôn mặt tươi cười lấy lòng, lại bò đi lên gọi. “Nhan Nhan, em dậy rồi a.” Xưng hô ‘Bà xã’ này hiện tại là không dám gọi, sợ lại gợi lên ủy khuất của cô, còn kêu Minh Nhan lại rất xa lạ, cho nên nói đến bên miệng liền đổi thành xưng hô là ‘Nhan Nhan’.

Minh Nhan lườm hắn một cái, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, một chút cũng không để ý đến hắn.

Minh Hiên tự thấy mất mặt mà sờ sờ mũi, đứng dậy lấy khăn mặt từ trong ngăn kéo ra, đứng chờ ở ngoài phòng tắm, bà xã đại nhân không để ý tới hắn, cũng là chuyện trong dự kiến, hiện tại có thể mỗi ngày nhìn thấy cô thì hắn cũng đã cảm ơn trời đất rồi, những việc khác hắn không gấp gáp, cứ chân thành, kiên định mà chờ đợi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.