"Đừng tưởng mọi chuyện đã xong, bây giờ tôi sẽ xử tội chị."
"Ý em là sao Leo? Em giận chị điều gì à...?" Nụ cười trên môi cô méo xệch hẳn đi, cô thu đôi tay mình lại, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cậu "Có chuyện gì khúc mắc hãy nói với chị, chúng ta sẽ giải quyết cùng nhau."
"Ồ, vậy sao? Thế mà tôi lại nghĩ chị tự mình giải quyết sau lưng tôi cơ đấy." Nòng súng vẫn giữ nguyên trên trán cô một cách chắc nịch "Chắc là quãng thời gian này chị thấy hạnh phúc lắm nhỉ? Có một người bạn trai ngoan hiền, luôn cưng chiều mình hết mực và luôn luôn dành những lời ngọt ngào cho chị. Ấy thế mà chị cũng chả nghĩ sẽ có ngày mình bị chĩa súng vào đầu bởi người bạn trai tốt mà ấy đâu, đúng không? Rất tiếc là bây giờ tôi đang làm thế thật đấy."
"Em là đang giận chị?"
"Ai biết...chị tự làm ra trò gì chị phải tự biết chứ?"
Cậu gạt chân cô khiến cô mất thăng bằng mà quỵ xuống đất, sau đó giật tóc cô túm lên, trực tiếp nhét thẳng đầu súng vào trong miệng cô.
"Cái miệng này đã giấu tôi bao nhiêu chuyện nhỉ? Để xem nào, nào là giấu tôi về chuyện đã từng có bạn trai này, dùng lời lẽ ngon ngọt và hành động thân mật để xoay mòng tôi, cho tôi tin tưởng rằng chị yêu tôi này nhưng thực tế là đang muốn biến tôi thành con người khác như mong muốn của chị." Rồi cậu chĩa đầu súng hướng xuống cổ họng cô "Con tim này hai mang nhỉ? Một mang dành cho việc ngấm ngầm thay đổi tôi, một mang là vẫn còn nhớ về thằng người yêu cũ, tôi hoàn toàn muốn moi tim chị ra lắm đấy."
"..." Từng hướng súng chỉ đến đều khiến cô như lệch đi một nhịp tim. Thực sự cô không thể phân biệt được đây là đang hù doạ cô hay muốn giết thật nữa. Đúng là cô đã khiến cậu thay đổi, nhờ vậy mà cậu đã gần như khỏi bệnh và quên đi bản thân mình ác độc như thế nào. Vậy mà đến giờ đây, cậu đã nhận ra nhưng lại theo một chiều hướng tiêu cực hơn. Bệnh tâm thần của cậu thực sự nặng quá rồi.
"Ánh mắt gì đây? 'Tại sao lại làm thế với chị? Chị làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho Leo mà...' Ý chị như thế đúng không? Nhưng mà tôi lại không hề thấy ổn với điều đó chút nào, giờ tôi lại cảm thấy khó có thể tin tưởng tuyệt đối vào cái thứ tình yêu của chị đấy. Yêu tôi mà lại sợ bản mặt này của tôi à? Chị hay bảo tôi yêu là yêu cả con người, thế mà chẳng phải ngay từ đầu chị sợ tôi lắm mà, tức là chị đã lừa dối tôi và tôi cực ghét điều đó."
Cô lắc đầu.
"Thứ hai, chị không trung thực. Chị nói với tôi chị không hề có người yêu cũ, vậy mà bây giờ lộ ra tên khốn kia đến đòi lại chị, căn bản chị chưa hề nói chia tay với hắn ta, chị chỉ sợ hãi và chạy trốn khỏi hắn thôi. Nếu bây giờ đến lượt tôi thì chị cũng sẽ làm điều đó tương tự nhỉ?"
Cô vẫn lắc đầu.
"Không vừa ý? Tôi cũng không vừa ý định của chị, căn bản chị dắt mũi tôi ghê quá mà. Tôi cũng không thể ngờ mình mù quáng đến mức nghe theo tất cả lời nói của chị, hứa không giết ai để người khác giết được mình thì không sao nhỉ? Hay là chị định để người khác giết tôi sau đó cao chạy xa bay với hắn?"
"Mày nghĩ một kẻ điên như mày thì ai thèm yêu?"
Felix loạng choạng đứng dậy, hắn một tay cầm lấy miệng vết thương, cả người tựa vào thành tường rồi thở hổn hển, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng ngạo nghễ, cố tình khiêu khích Leo:
"Mày không những bị điên mà còn bệnh hoạn, ba mẹ mày còn không chịu được mày thì nghĩ gì Chloé không thể? Chloé hoàn toàn phản kháng mày chứ làm gì có ý định yêu? Mày tỉnh mộng đi, chính vì mày điên nên mới tưởng tượng ra những điều phi lý thôi."
"..."
"Chloé vốn là người của tao, tao mới là người cô ấy cần chứ không phải mày, mày nhìn xem, Chloé đã hoảng sợ như thế nào khi nhìn mày cơ chứ? Cái tình yêu mà mày nghĩ Chloé dành cho mày chỉ là sự thương hại, sự sợ hãi, đó mãi mãi chỉ là rác rưởi mà thôi!"
Đúng vậy, khi cậu nhìn lại cô, thứ cậu thấy chính là giọt nước mắt từ đôi mắt ai kia. Cô khóc nhưng không thành tiếng, cũng không nấc lên vì nghẹn ngào, nhưng chắc chắn một điều giọt nước mắt ấy không phải giả vờ. Thứ đó càng khiến cậu khó chịu, đau nhói và điên tiết xen lẫn với nhau. Tại sao cô lại khóc khi hắn nói thế? Nếu đó là sự thật thì không phải chính cậu mới là kẻ điên thật sao? Tất cả mọi thứ chỉ là suy diễn? Ha, nực cười, chỉ cần Chloé thừa nhận đó là sự thật, lập tức cậu sẽ giết chết hai con người này.
"Mày thấy chưa? Chính mày cưỡng ép cô ấy ở với mày, chính mày đã giết bao nhiêu người, vì mày mà cuộc sống của Chloé bị náo loạn. Vì mày mà gia đình cô ấy tan nát và chết tức tưởi, tất cả chỉ vì mày!"
"Câm miệng!"
Đoàng!
Tiếng súng trên tay Leo vang lên làm ai nấy đều sửng sốt, cả ba người... không đúng, chỉ có hai. Kẻ thích thú nhìn kẻ đau đớn, kẻ tức giận ra tay với kẻ kia. Felix phun ra máu, hắn ôm lấy phần bụng mới phải chịu cơn đau thấu xương từ viên đạn. Còn Chloé, cô không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân, trong lúc nóng giận nhất đã mượn tay Leo bắn vào Felix.
"Đủ rồi, anh câm miệng lại cho tôi!" Cô quát lớn "Anh hiểu gì về tôi? Chính anh, ba anh, đồng bọn thân cận của mấy người đã giết biết bao nhiêu người, kể cả gia đình tôi cũng bị chính đám người của anh sát hại mà đến bây giờ còn định lợi dụng chuyện của tôi với Leo để đổ tội à? Chính anh mới là tên hoang tưởng bệnh hoạn!"
"Cô dám quát tôi?"
"Tất cả cái lí do để lúc đầu tôi quen anh chỉ vì anh tôi, anh chưa hề đối xử tốt với tôi, tôi không cần một con người như anh! Tôi không hề yêu anh, tôi căm hận anh!"
"Con khốn...mày nghĩ mày là nạn nhân trong vụ này hay sao mà tỏ vẻ oan ức quá nhỉ? Mày cũng chả khác gì tao đâu, đều cùng mang lòng dạ tanh tưởi mà thôi!"
Hắn ta cười khằng khặc, dần dần chuyển sang tái mét khi cơ thể bị nhấc lên cao. Leo đã thình lình xuất hiện và siết cổ hắn bằng một sợi dây thừng, hắn giãy giụa, làn da tái đi vì thiếu khí. Cậu dùng chính móc câu mà ban nãy dùng để trói Chloé nhấc cơ thể hắn lên, hắn chỉ có thể đau đớn, bất lực.
Leo đi lòng vòng quanh những chiếc hộp cũ kĩ, sau đó đem ra chỗ cô một cái khay chứa rất nhiều loại dao kéo khác nhau. Khỏi phải hỏi, hắn tỏ ra kinh hãi đến nhường nào.
"Mày...tính làm gì..."
"Mày đoán xem tao sẽ làm gì với chúng?" Cậu cầm lên một con dao nhỏ, miết một đường dài sắc nhọn rồi cười khẩy.
"Không...đừng...tôi xin lỗi...xin...AAGH!"
Con dao trên tay cậu đã ghim thẳng vào giữa lòng bàn tay hắn chỉ trong giây lát. Cổ họng hắn đã khô khan không thể hét ra thành tiếng thế nhưng cơn đau vẫn chưa hề dừng lại, Leo vẫn tiếp tục phóng dao lên từng bộ phận khác của hắn. Nó ghim vào chân, vào người, vào mắt hắn, từng con dao, từng cái kéo chi chít trên người hắn không chừa một chỗ nào. Cho đến khi hắn dường như không thể chịu đựng được nữa, cậu mới cầm lấy con dao cuối cùng đặt lên bàn tay của cô.
Chloé lập tức nhận ra ý đồ của cậu, Leo rõ ràng là muốn chính tay cô kết liễu hắn để chấm dứt sự tồn tại của hắn trong cuộc đời cô. Mới ban nãy cô tức giận nên đã mượn tay Leo bắn hắn, tưởng rằng chỉ cần như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc, cậu sẽ tha cho cô nhưng không...cậu không cho phép cô dừng.
Phải làm sao đây, cô hận hắn nhưng lại không dám ra tay, dẫu sao cô cũng chưa từng giết người. Nếu cô không làm như ý Leo, con dao đó sẽ là thứ kết liễu cô, nhưng cô không thể...Bầu không khí này quá nặng nề, nó như đang dồn nén, chèn ép cô, chỉ cần cô phóng vào người hắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc mà sao lại khó khăn đến vậy chứ? Đôi môi kia đã sưng tấy lên vì cắn, cô đang cố gắng né tránh ánh mắt sắc xảo, dò xét của ai kia nhưng thực tế không thể trốn tránh.
Phập!
Cô đã nhắm mắt phóng đại, cầu mong mọi thứ đừng chèn ép cô lần nữa. Tiếng hét của hắn cũng không còn, thay vào đó là tiếng cười thích thú của Leo, đó cũng là lúc cô nhận ra thực sự mũi dao đó đã đâm trúng vào tim hắn. Vậy là cô từ nay chính thức trở thành một người tội đồ, một tên giết người.
"Thật tuyệt vời, đúng mục tiêu, cuối cùng hắn cũng đã chết!" Leo cười lớn sau đó nắm lấy cổ tay cô "Này này, tôi đã giúp chị giết hắn rồi đấy! Cảm giác thứ đeo bám mình phiền phức bấy lâu nay bị xoá bỏ đi như thế nào hả? Tuyệt lắm đúng không?"
Cậu cắt đứt sợi dây làm thi thể hắn rơi từ trên cao xuống đất, cậu kéo cô đến chỗ hắn rồi dùng chân đạp lên khuôn mặt kẻ xấu số kia.
"Đây, tên cặn bã đó chúng ta đã giết hắn rồi. Quả nhiên tôi đã tin tưởng chị, đã yêu chị, bây giờ chúng ta đã cùng mang một tội đồ, cùng hoà làm một với nhau, chúng ta sẽ không cô đơn, không bao giờ tách rời nữa!"
Thứ mùi máu tanh nồng kia khiến cô choáng ngợp, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay cô đã trải qua quá đủ rồi. Không nhớ rõ tiếng cười kia còn vang vẳng bao lâu, đôi mắt cô đã nhắm nghiền vì mệt mỏi. Cả người cô gục đi, rơi vào lòng bàn tay của cậu. Leo vuốt ve khuôn mặt của cô rồi hôn lên nó, cuối cùng thì cậu cũng có thể có được cô, dù cho nếu như cô có về phe Felix đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
"Chị là của tôi, mãi mãi là người của tôi, nên nhớ rõ điều đó."
Ngọn lửa cũng đã dập tắt, đám thuộc hạ của hắn cũng đã tràn vào, thế nhưng thấy hắn bị chết một cách thê thảm đến thế kia, cô gái thì bất tỉnh, chỉ duy nhất một mình cậu bé là đang trừng mắt với chúng.
"Không thể nào, ngài ấy đã chết rồi sao? Chết bởi cậu nhóc đó...?"
"Không thể nào!"
"Nếu vậy thì không lẽ thằng nhóc đó..."
Thấy Leo giơ cao khẩu súng lên, chúng đều hoảng loạn quỳ thụp xuống, đầu chạm đất và cùng nhau đồng thanh:
"Chúng tôi nguyện đánh đổi mạng sống để được đi theo ngài, xin hãy ra lệnh cho chúng tôi thưa chủ nhân mới của băng đảng, Leo!"
Gia tộc Richelieu vốn là người có tai tiếng và địa vị, quyền lực. Họ đủ giàu có và tài năng để trở nên nổi tiếng, mặt khác sở hữu cho mình một đội quân hùng hậu trong thế giới ngầm, thế nên kẻ cầm đầu luôn phải là người mạnh và nguy hiểm nhất. Ấy vậy mà lần này lại phải thay những hai người cầm đầu trong thời gian quá ngắn đã là chuyện khó tin, vậy mà khó tin hơn khi kẻ giết họ chỉ là một cậu nhóc. Theo quy tắc kì lạ được đồn đại, nếu người đứng đầu của băng đảng đó chết bởi ai, người đó sẽ là người lên đứng đầu.
Leo liền bỏ súng xuống, búng tay ra hiệu, bọn chúng lập tức hiểu ý thu dọn thi thể cùng hiện trường, có tên mở cánh cửa xe để đưa cả cô và cậu cùng về, đám còn lại đến nhà cô dọn dẹp nốt hiện trường đầy máu me của những tên bị giết thê thảm.
Chúng vẫn không thể ngờ, kẻ gây ra bao nhiêu vụ thảm sát lại có thể giết chết tên ông chủ quyền lực kia rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé 13 tuổi.