Ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Tống Thành Trạch đi vào, nhìn thấy Lâm Dư Hi mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt bỗng trừng lên. Lại nhìn thấy Chu Tử Chính mặc đồ ở nhà đang gắp trứng gà cho cô, cảnh tượng này đẹp đến nỗi làm cho anh ta nổi hết da gà.
Anh ta hắng giọng, đưa một cái túi giấy tới: “Chủ tịch Chu, đồ anh cần, không phải, là đồ bác sĩ Lâm cần đây. Ine mua đấy!”
Lâm Dư Hi nhận lấy: “Cám ơn! Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, chuyện nên làm mà.” Tống Thành Trạch cung kính lễ phép, trong lòng thầm suy nghĩ, tốc độ này, phát triển như thần nha! Tối qua…… khụ khụ, nhưng mà, bệnh của chủ tịch Chu, đã khỏe rồi sao?
Tống Thành Trạch đặt một túi tài liệu lên mặt bàn bên cạnh Chu Tử Chính: “Chủ tịch Chu, đây là tài liệu anh cần.”
Chu Tử Chính nhìn lướt qua một cái, “ừ” một tiếng.
Tống Thành Trạch nói với Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, bác sĩ Lâm này, tối qua cô bạn tên Ngải Vi của cô gióng trống khua chiêng tìm cô đấy. Cuối cùng tôi nói với cô ấy là cô đang ở nhà chủ tịch Chu, cô ấy mới ngưng lại.”
Bàn tay đang cầm nĩa của Lâm Dư Hi run lên một cái, trong đầu cô vô thức nhảy ra gương mặt của Ngải Vi kinh hãi đến mức muốn bóp chết cô.
Chu Tử Chính nói với Tống Thành Trạch: “Chút nữa tôi sẽ tự lái xe, cậu về công ty trước đi.”
“Được!”
Lâm Dư Hi vội vàng uống một ngụm nước cam, nuốt miếng bánh xuống, đứng lên: “Tôi cũng phải đi rồi, phòng khám còn có bệnh nhân nữa. Anh Tống có thể thuận đường đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm không?”
Chu Tử Chính nói: “Cậu ta không thuận đường đâu, tôi đưa cô về.”
Hai mắt Tống Thành Trạch chớp chớp: “Đúng đó, tôi không thuận đường đâu. Chủ tịch Chu, bác sĩ Lâm, không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.” Nói xong, gần như là chạy đi chỉ trong tích tắc.
Trơ mắt nhìn anh ta biến mất trong nháy mắt, câu nói: Vậy anh đi đâu? của Lâm Dư Hi vừa đến khóe môi, cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Vậy tôi lên thay đồ. Anh Chu, cám ơn bữa sáng của anh.”
“Là Vince.”
Lâm Dư Hi lấy túi giấy, bước nhanh lên cầu thang. Không biết là vì đi nhanh quá, hay là váy ngủ quá dài, vấp một cái trên cầu thang. Lâm Dư Hi đứng lên, nhủ thầm trong lòng: Chỉ một lần này thôi, không có lần sau!
Về đến phòng, Lâm Dư Hi lấy di động ra, thấy tin nhắn của Ngải Vi và Làm Sao Đây.
Ngải Vi 12:05 pm: Hi Hi, lời khuyên của người từng trải, đừng bao giờ làm thật với Chu Tử Chính. Cậu – sẽ – chết – rất – thảm – đấy!
Ngải Vi 8:09 am: Được rồi, nói cho mình nghe đi, đã lên giường chưa?
Ngải Vi 8:10 am: Nhất định là lên rồi! Cũng tốt, dù sao cậu cũng đã cằn cỗi lâu vậy rồi, cũng nên ẩm ướt một chút! Rốt cuộc anh ta có được không?
Ngải Vi 8:11 am: Có mang bao không?
Ngải Vi 8:12 am: Nghĩ chắc cậu cũng không có đâu, mình đã mua thuốc sau khi xong việc, đem qua cho cậu nhé.
Ngải Vi 10:12 am: Còn chưa dậy nữa hả? Anh ta thật sự mạnh đến vậy à?
Lâm Dư Hi xoa xoa giữa hai hàng chân mày, chỉ cảm thấy không chỉ nhức đầu một chút thôi đâu.
Cô mở tin nhắn của Làm Sao Đây ra.
Làm Sao Đây 11:01 pm: Đang làm gì thế?
Làm Sao Đây 3:15 am: Tôi lại mất ngủ rồi, làm sao đây?
Làm Sao Đây 6:12 am: Đã gửi một tấm ảnh ánh nắng ban mai
Làm Sao Đây 7:01 am: Vậy mà lại thức suốt đêm, lại bị đau nửa đầu rồi.
Làm Sao Đây 8:23 am: Đi làm chưa vậy?
Làm Sao Đây 9:35 am: Hello, hello, có ai ở nhà không?
Làm Sao Đây 10:45 am: Cô vẫn khỏe chứ?
Làm Sao đây 11:05 am: Thốt lên một tiếng được không?
Lâm Dư Hi trả lời: Tôi vẫn còn sống!
Làm Sao Đây lập tức đáp lại: Cả đêm không có tin tức, tưởng đâu cô có chuyện rồi đấy.
Lâm Dư Hi: Tôi thì có chuyện gì chứ? Sao anh lại mất ngủ thế?
Làm Sao Đây: Tôi nhớ đến người phụ nữ tôi yêu nhất.
Lâm Dư Hi: Người trước người hiện tại của anh à?
Làm Sao Đây: Phải!
Lâm Dư Hi: Loại người như anh chỉ xứng với một chữ.
Làm Sao Đây: Tôi biết!
Lâm Dư Hi: Đối xử cho tốt với người hiện tại của anh đi! Chuyện quá khứ, đã qua đi rồi. Anh cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương thêm một người phụ nữ khác thôi. Anh muốn xuống địa ngục bao nhiêu lần hả?
Làm Sao Đây: Trên đời này thật sự không có thuốc hối hận sao?
Lâm Dư Hi: Không có!
Làm Sao Đây: Nếu đã xuống địa ngục rồi, thì xuống một lần hay hai lần cũng khác gì đâu.
Lâm Dư Hi: Anh muốn làm gì?
Làm Sao Đây: Tôi muốn ly hôn!
Tay của Lâm Dư Hi dừng lại một giây, từ từ gõ vào: Suy nghĩ kĩ rồi hãy làm, trên đời này không có thuốc hối hận đâu!
Cô để di động xuống, lấy đồ trong túi giấy ra. Là một chiếc váy ren màu trắng của Valentino, đồ lót của Victoria’s Secret, giày của Jimmy Choo. Tuy đều là màu trắng mà cô thích, những món thời trang này cũng coi như là khiêm tốn xa hoa, nhưng vẫn chênh lệch rất xa với phong cách đơn giản bình thường của cô.
Lâm Dư Hi mặc váy vào, cột đuôi ngựa lên, nhìn vào gương, vẫn là tháo đuôi ngựa ra.
Thế giới khác, phong cách khác! Không hợp!
------
Lúc cô đi xuống lầu, Chu Tử Chính đã thay xong âu phục ngồi trên sô pha đọc báo, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười: “Cô mặc màu trắng rất đẹp.”
“Ơ, cám ơn! Chúng ta đi thôi, trễ lắm rồi.”
Đi xuống nhà để xe, một dãy mười mấy chiếc xe, kiểu dáng màu sắc đều khác nhau. Chu Tử Chính chọn một chiếc xe thể thao Ferrari mui trần màu đỏ.
Chu Tử Chính chạy không nhanh, mở mui di động ra, gió mát đầu hè thổi đến, thoải mái dễ chịu.
“Đợt điều trị tâm lý chiều ngày mai, tôi muốn đến một nơi khác.”
“Đi đâu?”
“Đi tới đó thì cô sẽ biết thôi.”
“Điều trị tâm lý chỉ có một tiếng, vẫn là đừng nên đi xa quá thì hơn!”
“Tôi thêm giờ.”
“Tôi còn có bệnh nhân khác.”
“Bệnh của bọn họ chắc chắn không đáng thương bằng tôi.”
“……”
Chu Tử Chính nhìn cô một cái: “Vậy nên, cô có thể ưu tiên xử tôi trước không?”
“……” Xử anh? Nói cái gì thế này?
Xe đã chạy vào thành phố.
“Anh thả tôi xuống trạm tàu điện ngầm là được rồi.”
“Dù sao cũng đến đây rồi, đưa cô về phòng khám luôn.”
“Thật sự không cần đâu, đừng làm lỡ thời gian của anh.”
“Làm lỡ thời gian gì của tôi?”
“…… Làm việc!”
“Việc quan trọng nhất của tôi bây giờ là đảm bảo bác sĩ của tôi khỏe mạnh không bị thương tổn. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của tôi đấy!”
“……” Chữ “đời” này, không biết tại sao Lâm Dư Hi lại nghe thành chữ “người”.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính vẫn không lái xe vào hẻm nhỏ, mà ngừng xe ở ngoài đường lớn. Chỉ là, chiếc xe màu lửa đỏ thật sự bắt mắt quá.
Lâm Dư Hi vừa mới xuống xe, sau lưng liền vang lên tiếng gọi: “Hi Hi!”
“Bác Trần, chào buổi sáng!” Bác Trần là hàng xóm thân quen 20 năm rồi.
“Ôi chao, lâu lắm rồi không thấy cháu mặc váy nha! Đẹp lắm! Cô gái trẻ nên ăn mặc như thế này mới phải.”
“Ha ha! Cháu cám ơn ạ!”
“Cậu ta là bạn trai cháu hả?” Bác Trần cười híp mắt đánh giá Chu Tử Chính, “Trông có vẻ tuấn tú lịch sự đấy! Không tệ, không tệ!”
“Không phải đâu. Anh ấy là……” Không đợi Lâm Dư Hi nói xong, Chu Tử Chính đã đi lên phía trước bắt tay với bác Trần.
“Chào bác Trần! Cháu tên Chu Tử Chính.”
“Tốt, tốt, tốt!” Hai mắt của bác Trần híp lại thành một đường chỉ.
Chu Tử Chính nói mấy câu bên tai ông ấy, nụ cười của bác Trần càng sâu hơn: “Nhất định, nhất định!”
Thấy bác Trần cười đến hai mắt nhíp lại thành đường chỉ, trái tim của Lâm Dư Hi giật giật: Rốt cuộc anh ta đã nói cái gì thế?
Chu Tử Chính nhìn lại Lâm Dư Hi, cười nói: “5 giờ chiều ngày mai gặp!”
------
Chu Tử Chính về đến phòng làm việc, mở túi tài liệu Tống Thành Trạch đưa, lấy tài liệu ra, giở từng trang ra xem.
Lý Thuần Nhất, cha là Lý Tiến, đã từng là ông chủ của công ty kiến trúc Lý Tiến, 7 năm trước, bởi vì ở công trường xây dựng xảy ra tai nạn, dẫn đến cái chết của bốn công nhân, đã bị tố giác công ty không làm đầy đủ các biện pháp an toàn lao động. Lúc cảnh sát đi sâu vào điều tra, thì tra ra Lý Tiến đã từng hối lộ vài nhân viên chính phủ, mới lấy được hạng mục xây dựng này. Thế là công ty kiến trúc Lý Tiến sụp đổ, mà Lý Tiến cũng bị phán 6 năm tù giam. 3 năm rưỡi trước, Lý Tiến bộc phát bệnh tim ở trong tù, gần như mất mạng. Lý Thuần Nhất đưa đơn xin bảo lãnh tại ngoại để khám bệnh nhiều lần cũng không thành công. Sau đó, do chủ tịch Vương, cha của Vương Vận Kỳ cho người đi xoay sở, rốt cuộc Lý Tiến được tạm thả ra sớm hơn, để ra ngoài chữa bệnh.
Sau khi Lý Tiến vào tù, mẹ của Lý Thuần Nhất bị sốc nên trúng gió, dẫn đến hai chân đi lại không tiện, sau này đã đến phòng khám Tân Sinh để trị. 6 năm trước, Lý Thuần Nhất vừa vào tập đoàn Trường Duyệt của chủ tịch Vương làm việc, chức vị là giám đốc tiêu thụ. Sau khi anh ta kết hôn với Vương Vận Kỳ, thì thăng chức thành tổng giám đốc kinh doanh của tập đoàn Trường Duyệt.
Chu Tử Chính đứng lên, đi đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn xuống dòng người ăn mặc gọn gàng đi lại bên dưới, giống như những con kiến cần mẫn, tới lui vội vã trong khu thương nghiệp phồn hoa nhất toàn Hong Kong, bôn ba vì tương lai.
Lý Thuần Nhất vì cứu ba anh ta nên mới kết hôn với Vương Vận Kỳ ư? Hay là vì thăng quan tiến chức? Hoặc là, cả hai?
Khóe môi hơi cong lên, Lý Thuần Nhất, giao dịch thế này, đáng làm sao?
------
Về đến phòng khám, Lâm Chi Hiên đang kiểm tra cho bệnh nhân.
“Ba!”
Lâm Chi Hiên nhìn cô một cái: “Về rồi à! Muốn về nhà nghỉ ngơi không?”
“Không cần đâu.” Lâm Dư Hi mặc áo blu vào.
“Tối qua uống say rồi à?”
“Con xin lỗi! Chỉ một lần này thôi!”
Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Ba năm nay, ba vẫn luôn chờ con uống say. Say rồi, tỉnh lại thì sẽ ổn thôi. Còn nhức đầu không?”
Lâm Dư Hi sửng sốt một lúc, hiểu ý cong khóe môi lên: “Hết nhức rồi ạ!”
“Vậy thì tốt!”
Không bao lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, Ngải Vi đi vào.
Cô ấy nhướn mày lên, ánh mắt đảo một vòng toàn thân Lâm Dư Hi: “Đầm ren kiểu mới nhất của Valentino, mình muốn mua cũng mua không được. Ha ha, Hi Hi, cậu biết chọn thật đấy.”
“Không phải mình chọn, cậu biết mình không rành mà.”
“Xem ra thật sự có người muốn nuôi vịt con xấu xí như cậu thành thiên nga rồi đây.”
Lâm Dư Hi lườm Ngải Vi một cái. Ngải Vi thấy Lâm Chi Hiên đi ra từ phòng che rèm, cười ngọt ngào vẫy tay: “Chào bác trai!”
“Tiểu Ngải đến rồi đó hả! Hôm nay không đi làm sao?”
“Trong người có chút không khỏe ạ! Đặc biệt là trong lòng đó, ngột ngạt lắm. Cho nên qua đây để Hi Hi khám cho cháu nè.” Lúc nói chuyện cũng lườm Lâm Dư Hi một cái.
Lâm Chi Hiên mỉm cười.
Ngải Vi nhìn sang Lâm Chi Hiên, chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Bác trai, cho cháu mượn Hi Hi nhé, để cậu ấy khám cho cháu thật kỹ, được không ạ?”
“Đi đi!”
Ngải Vi giơ tay kéo áo blu trắng của Lâm Dư Hi xuống, hai mắt híp lại: “Chúng ta đi thôi, bạn yêu ơi!”
------
Đến quán ăn, gọi hai ly cà phê, Ngải Vi nhìn chằm chằm Lâm Dư Hi: “Mình muốn chi tiết, tất cả chi tiết! Cậu mà không nói rõ ràng nữa, chúng ta TUYỆT – GIAO –”
“Chi tiết chính là, tối qua mình uống say, Chu Tử Chính ma xui quỷ khiến thế nào đó lại đem mình về nhà anh ta, hôm nay lại đưa mình về.”
Ngải Vi mở di động ra lướt vài cái, để ở trước mặt Lâm Dư Hi.
“Hôm qua cậu vẫn còn đứng thứ 40 trong từ khóa tìm kiếm hot nhất, hôm nay đã lên đến thứ 10 rồi, biết vì sao không?”
Lâm Dư Hi cầm di động lên xem.
Hôm qua 7:35 pm: Chu Tử Chính và bạn gái mới Lâm Dư Hi tham dự dạ tiệc hội thương mại. Bạn gái mới từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, wow!
Hôm nay 11:35am: Chu Tử Chính và bạn gái mới Lâm Dư Hi rời khỏi biệt thự, Ferrari lửa đỏ nha! Có vẻ như tâm trạng của chủ tịch Chu rất tốt.
1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, 10 ngàn lượt chia sẻ, 5 ngàn bình luận, 50 ngàn lượt thích.
Lâm Dư Hi “ặc” một tiếng, không nói được gì cả.
Ngải Vi lấy di động qua, lướt vài cái, lại đưa cho Lâm Dư Hi.
“Chu Tử Chính rất ít khi đăng bài trên weibo, bài đăng gần nhất đã là năm ngoái rồi, hôm nay lại đăng hai bài.”
Hôm qua 12:27 pm: Vịt con xấu xí say rồi! Ngủ ngon!
Hôm nay 11:45 pm: Tâm trạng thực sự rất tốt!
Ngải Vi nói: “Được rồi! Làm bạn thân của cậu bao nhiêu năm trời, đừng để mình phải biết được tình hình tình cảm mới nhất của cậu từ weibo chứ.”
“Tuy những chuyện trên weibo đều là thật, nhưng mình với anh ta, thật sự chỉ là quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân thôi.”
Ngải Vi chỉ vào weibo trên di động: “Vịt con xấu xí say rồi! Ngủ ngon! Đây là quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân hả?”
“Tối qua anh ta gặp phải vợ chưa cưới trước kia của anh ta và người anh em đã cướp đi vợ chưa cưới của anh ta.”
“Rồi sau đó?”
“Anh ta cần phải cân bằng tâm lý một chút.”
“Nói tiếng người!”
“Anh ta cần phải để cho người khác thấy được hạnh phúc của anh ta.”
Ngải Vi nhíu mày: “Ý cậu là, anh ta đang khoe hạnh phúc để trả đũa?”
“Cậu cũng không tính là quá ngốc.”
Mí mắt của Ngải Vi giật giật: “Anh ta lấy cậu làm bia đỡ đạn à?”
“Nếu như lấy mình làm bia đỡ đạn có thể cải thiện bệnh của anh ta, thì mình làm một chút thì có làm sao đâu?”
“BỆNH?” Ngải Vi nghịch ngợm chớp mắt với Lâm Dư Hi.
“Cậu bỏ cái suy nghĩ đó đi!”
“Xí! Không nói thì thôi!” Ngải Vi nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng cậu cũng có lợi. Như vậy cũng xem như đã cho Lý Thuần Nhất một cái tát thật mạnh. Anh ta bỏ rơi cậu, cậu liền tìm một người càng đẹp trai hơn anh ta, có tiền hơn anh ta nữa.”
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Chuyện này, mình đã vượt qua rồi.”