Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 54: Nơi bắt đầu



Editor: miemei

“Chuyện giữa hai chúng ta em không nhớ được gì cả, vậy thì anh kể cho em nghe từng chút từng chút một. Nhưng anh lại sợ sau này già rồi, anh cũng sẽ không nhớ được, vẫn nên quay lại những lời anh nói, sau này ai quên thì lấy ra xem, xem thêm mấy lần thì lại nhớ ra rồi.” Chu Tử Chính nhấn mở nhạc, là At the beginning, “Em thích nhất là bài này, cũng hợp với hoàn cảnh hiện tại thật đấy, hai chúng ta lại trở về nơi bắt đầu tất cả.”

I’ve been waiting so long, Anh đã đợi rất lâu rồi,

Nothing is going to tear us apart, Không có bất cứ việc gì có thể chia rẽ đôi ta.

In the end I want to be standing, Cuối cùng, anh chỉ muốn cùng em,

At the beginning with you… đứng ở nơi bắt đầu tất cả.

Trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp, mũi có chút chua xót, hát theo tiếng nhạc: “Life is a road, now and forever, wonderful journey, (Cuộc đời là một chuyến đi dài dăng dẳng, là một hành trình kì diệu). This is the start. (Đây là một khởi đầu mới.)”

Chu Tử Chính nắm tay cô, cười nói: “Biết ngay em sẽ hát hay lắm mà. Đợi vết thương của anh lành hẳn, chúng ta cùng đi thu âm bài hát này, làm bài hát chủ đề cho lễ kết hôn nhé.” 

Lâm Dư Hi không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngải nói trước khi đi Mỹ anh vẫn chưa cầu hôn, anh đã cầu hôn ở Mỹ à?”

“Ách, thực ra anh vẫn chưa chính thức cầu hôn, nhưng em đã nhận quà của anh rồi, cũng coi như là đã đồng ý.”

“Quà gì?”

Chu Tử Chính lấy mặt dây chuyền phỉ thúy trên cổ cô ra: “Tình yêu chân thành. Đây là món quà bà nội anh tặng cho cháu dâu.”

“Anh tặng lúc nào vậy?”

“Đừng vội, để anh kể lại từ từ.” Chu Tử Chính mở máy quay lên, hắng giọng, “Chuyện kể rằng một buổi chiều ánh nắng rực rỡ, anh đi vào một phòng khám nhỏ gặp được một người đẹp cột tóc đuôi ngựa đang khám bệnh cho người khác, cô ấy có một đôi mắt rất trong trẻo. Không ngờ lần đầu gặp nhau thì chúng ta đối đãi với nhau rất chân thành, sau đó em liền nắm chặt điểm yếu của anh, cho nên anh cũng quyết tâm muốn thăm dò bài tẩy của em……”

Lâm Dư Hi nghe anh chậm rãi kể lại chuyện của hai người họ, căn bệnh không tiện nói ra của anh chữa đã lâu vẫn không khỏi, khiến anh bước vào phòng khám Tân Sinh, cô chữa khỏi bệnh cho anh, anh cũng tháo gỡ gút mắc trong lòng cô. Thì ra, câu chuyện của anh và cô chính là bắt đầu như vậy.

“Em có biết em từng nói câu gì làm cho anh canh cánh trong lòng nhất không?” Chu Tử Chính hỏi, sau đó lại tự trả lời, “Chính là em nhìn vào thằng em của anh rồi nói nó giống như cục thịt heo.”

Lâm Dư Hi sửng sốt, phì cười: “Nếu không em có thể nói giống cái gì? Giống con sâu nhỏ hả?”

“Là rắn khổng lồ!” Chu Tử Chính nghiêm chính bảo vệ tôn nghiêm của cậu em.

“Được rồi, được rồi, là rắn khổng lồ gục đầu xuống.” Lâm Dư Hi cười nói, cô có thể tưởng tượng ra vẻ vô cùng tức giận của Chu Tử Chính lúc đó.

“Là rắn khổng lồ ngủ say.” Có một số từ vựng nhất định phải giữ vững.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì anh quyết tâm, sau khi em thức tỉnh nó thì phải cho em mở mang kiến thức với sức mạnh của nó.” Chu Tử Chính nhìn cô, “Nhưng mà bước đầu tiên là phải lùa em vào nhà trước đã.”

“Bước thứ hai thì sao?”

Chu Tử Chính nắm tay cô, đặt lên ngực trái: “Lẻn vào trong tim.”

Lâm Dư Hi nhìn vẻ chú tâm của anh, sự nghiêm túc của anh, người đàn ông này dùng trái tim chân thành đổi lấy trái tim chân thành. Thì ra, câu chuyện của anh và cô chính là tiếp tục như vậy.

-----

Tống Thành Trạch đi vào phòng làm việc ủa Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất nhìn anh: “Khách hiếm nha, là ngọn gió nào thổi cánh tay đắc lực bên cạnh chủ tịch Chu đến đây thế này?”

Tống Thành Trạch cười xòa: “Chỉ là có một chuyện nhỏ muốn nhờ tổng giám đốc Lý giúp đỡ thôi.”

“Ô?”

“Chị Chu tương lai muốn hỏi anh lấy lại một cái đồng hồ.”

Nét mặt của Lý Thuần Nhất thoáng chốc lạnh xuống.

“Chiếc đồng hồ đó cũng không phải đồ quý giá gì, nhưng lại là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, tổng giám đốc Lý và nhà họ Lâm đã không có quan hệ gì nữa rồi, không bằng hoàn trả lại thứ thuộc về nhà họ Lâm, hợp vui tan cũng vui.”

Lý Thuần Nhất hừ lạnh một tiếng: “Cho dù tôi muốn trả, cũng không phải giao cho anh.”

Tống Thành Trạch hiểu ý cười một cái, lấy một lá thư trong túi ra: “Xin tổng giám đốc Lý yên tâm, chị Chu tương lai đã ủy quyền cho tôi giúp cô ấy lấy đồng hồ, đây là thư ủy quyền của cô ấy.”

Lý Thuần Nhất mở lá thư ra, đương nhiên anh ta nhận ra chữ viết của Lâm Dư Hi. Trái cổ của anh ta trượt lê trượt xuống khó khăn, trong một chốc lại không nói nên lời.

“Tổng giám đốc Lý, có thư ủy quyền của chị Chu tương lai, anh cứ yên tâm giao đồng hồ cho tôi đi.”

Lý Thuần Nhất nhíu mày: “Chiếc đồng hồ này là Liz tặng tôi, tôi phải trả cũng sẽ trực tiếp trả cho cô ấy.”

“Chủ tịch Chu bị thương rồi, chị Chu tương lại bận chăm sóc anh ấy, không có thời gian gặp tổng giám đốc Lý nên mới kêu tôi thay mặt đến lấy, mong tổng giám đốc Lý thông cảm cho.”

“Dù sao cũng không gấp, tôi đợi đến khi Liz có thời gian rảnh thì sẽ gặp mặt đưa cho cô ấy.”

Tống Thành Trạch cười ha ha nói: “Thực ra chị Chu tương lai và chủ tịch Chu kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, huống chi tổng giám đốc Lý sớm đã buông bỏ lâu như vậy rồi, bây giờ còn dây dưa đồ của người khác không trả, e rằng nói ra không hay cho lắm.”

Lý Thuần Nhất lạnh lùng nhếch khóe môi lên: “Chuyện này tôi sẽ trực tiếp giải thích với Liz. Đúng rồi, sau khi Vince xảy ra chuyện ở Mỹ, tôi vẫn chưa đi hỏi thăm anh ta. Nhưng mà, anh ta có biết bao nhiêu vệ sĩ đi theo mà còn xảy ra chuyện, liên lụy Liz cũng bị thương, anh ta thật sự phải cẩn thận với sự an toàn của bản thân đấy. Nếu ngay cả chính mình cũng lo không xong, thì đừng nói đến chăm lo cho người khác.”

Tống Thành Trạch cười ha ha: “Thực ra đâu chỉ mình chủ tịch Chu bị người ta để mắt tới, có người đi ra khỏi cửa cũng có thể vô duyên vô cớ bị người ta đập cho một trận. Nhưng nếu có người bỗng giàu trong một đêm hoặc là thăng tiến trong một đêm, vậy thì phải cẩn thận chút, bây giờ người hay ganh tị nhiều lắm.”

Lý Thuần Nhất lườm anh một cái: “Tôi phải đi họp, anh còn có chuyện gì khác không?”

“Chuyện chiếc đồng hồ, nếu tổng giám đốc Lý không đồng ý, thì tôi khó mà báo cáo với chị Chu.”

Lý Thuần Nhất đứng lên, mở cửa phòng ra: “Đây là chuyện giữa tôi và Liz, không cần anh bận tâm. Tôi phải đi họp, không tiễn!” Anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch cảm thấy nếu ánh mắt của anh ta là một cây đao, thì có thể chém anh ra thành hai mảnh chỉ trong chớp mắt rồi.

-----

Tống Thành Trạch đến biệt thự của Chu Tử Chính báo cáo: “Boss, Lý Thuần Nhất không chịu trả đồng hồ, nói muốn trực tiếp trả cho chị Chu.”

“Đã đoán được từ sớm rồi. Bỏ đi, đợi vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi sẽ cùng Liz đi lấy.” Chu Tử Chính đứng lên khỏi ghế dựa, Tống Thành Trạch vội đi lên trước đỡ anh, Chu Tử Chính giơ tay ngăn anh ta lại: “Vết thương của tôi không nặng đến mức cần cậu đỡ đâu.”

Hiểu ngay! Vừa nãy lúc Lâm Dư Hi ở đây, thỉnh thoảng anh ấy còn nói đau chỗ này đau chỗ kia, thật là vô sỉ, không đúng, là thông minh!

“Ha ha, tôi chỉ làm cho chị Chu xem thôi. Tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh dịu dàng hơn nhiều rồi đó, tôi nói này boss, chắc không phải anh cố ý làm mình bị thương để kích thích lòng thương xót của cô ấy đó chứ.”

Chu Tử Chính trừng anh ta một cái: “Xem ra bộ phim ngắn của cậu và Tiểu Ngải chưa quay xong, thì cậu đã thành nhà biên kịch rồi đấy.”

Tống Thành Trạch vội cười làm lành: “Nói đến phim ảnh, ‘Quãng thời gian không thể mất đi’ đã hoàn thành công tác quay phim tiền kỳ, bây giờ đang làm hậu kì, nhất định kịp công chiếu vào ngày sinh nhật của chị Chu hai tháng sau.”

Chu Tử Chính gật đầu: “Trước khi công chiếu sắp xếp một số nhà bình luận phim đi xem phim, tôi muốn nâng danh tiếng lên.”

“Đã đánh tiếng với những nhà bình luận phim quen thuộc rồi, mọi người đều có lòng tin với tác phẩm của đạo diễn Đỗ. Ngày mai, phim tuyên truyền cho bộ phim sẽ được trình chiếu trên các kênh truyền thông lớn, sắp xếp lịch công chiếu cũng đã đang được bàn rồi.”

“Ừ, dốc hết sức đi tuyên truyền đi, tôi muốn bộ phim này phải hot lên.”

“Boss yên tâm, tôi đã sắp xếp rất nhiều cây quạt thổi gió nổi lửa rồi, đảm bảo nó hot hết cỡ luôn.”

“Đúng rồi, điều tra chuyện Lý Thuần Nhất thăng chức như thế nào rồi?”

“Hình như tổng giám đốc nhiệm kỳ trước của tập đoàn Trường Duyệt đã thu tiền hoa hồng từ không ít hạng mục, bị Lý Thuần Nhất điều tra được,  đá ông ta đi. Về phần chủ tịch Vương có nhược điểm gì bị anh ta nắm giữ thì thật sự không điều tra ra được.”

“Ừm, gần đây anh ta có hành động gì?”

“Hiện tại anh ta đang tập trung vào hạng mục xây dựng lại thôn Minh Tâm, đã có văn phòng kiến trúc đưa lên bản vẽ thiết kế xây dựng lại cho Trường Duyệt.”

Khóe miệng Chu Tử Chính hơi cong lên: “Kêu vợ cậu cố ý hoặc vô ý nói với Liz chuyện thôn Minh Tâm là bị ai tháo dỡ.”

“Đã hiểu.”

“Vụ kiện của Vương Vận Kỳ và Phương Lâm sao rồi?”

“Phương Lâm không gánh nổi tội mưu sát bà Trịnh, đã thừa nhận với cảnh sát là do Vương Vận Kỳ sai khiến cô ta tìm người hãm hại chị Chu, kêu con trai, con dâu nhà họ Trịnh nghĩ cách làm bà Trịnh bị bệnh, bị thương, rồi lại đổ lên đầu phòng khám Tân Sinh. Nhưng giống như anh dự đoán, đoàn luật sư của Vương Vận Kỳ đã dùng chiêu tinh thần cô ta bị thất thường do thất bại trong hôn nhân. Lần này nhà họ Vương nhức đầu rồi đây.”

Chu Tử Chính hừ lạnh một tiếng: “Làm ra loại chuyện như thế này đâu chỉ nhức đầu không thôi. Cho dù cô ta không vào tù, cũng phải ngây ngốc trong bệnh viện tâm thần một thời gian dài.”

“Nhưng mà, có cần cẩn thận Vương Vận Kỳ sẽ gây chuyện không? Công khai thì cô ta không dám rồi, chỉ sợ cô ta đánh lén thôi.”

“Cho người trông chừng cô ta và người của cô ta. Còn nữa, sắp xếp vệ sĩ cho ba của Liz. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta có cơ hội chen vào kẽ hở.”

“Yes, boss.”

“Vụ bắt cóc có tin tức gì không?”

“Vẫn chưa có tin tức của tên chủ mưu Doãn Thiên Dã. Treo giải thưởng 10 triệu cũng không thể ép hắn ra, bản lĩnh của hắn ghê gớm thật đấy.”

Chân mày Chu Tử Chính khẽ nhíu lại: “Tăng mức thưởng lên thành 20 triệu.”

Nét mặt của Tống Thành Trạch nặng nề: “Đã biết.”

Ánh mắt của Chu Tử Chính trầm xuống: “Tôi không tin là không bắt được hắn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.