Em Và Ác Quỷ

Chương 9-2: Part 2: Cơn ghen bất tận



Tháng 11 lại tới, một năm đã trôi qua, nhanh quá nhỉ?

Vậy là Naoki đã sống cùng The Satan được 1 năm. Cậu là quản lý đầu tiên trong lịch sử của Band có sức chịu đựng giỏi đến vậy. Mọi việc vẫn cứ đi theo chiều hướng tốt đẹp của nó, nhưng những cảm xúc trong lòng con người nơi đây có thật sự được như vậy. Anime được trình chiếu, rất nhiều Fan của The Satan hưởng ứng bộ phim nồng nhiệt vì band hát OST cho phim. Điều nay mang lại thành công lớn, bọn họ quyết định đi Pub chơi giải trí, sau đó tiếp tục ra Album mới.

Akira và Naoki vẫn tỏ ra bình thường sau cái đêm hôm ấy, anh vẫn nói cười, quan tâm đến cậu đúng mực. The Satan đưa cậu theo cùng khi họ đi chơi và chỉ có anh là người kéo ghế cho cậu. Pub Century là địa điểm quen thuộc của họ và cũng rất quen với Naoki. Chính tại nơi này, những sự kiện chính trong cuộc đời cậu diễn ra. Việc làm đầu tiên của cậu là ở đây, cậu gặp họ lần đầu cũng là ở đây…Khi Naoki bước vào quán cùng với The Satan, cậu được nhường lối và ngồi chỗ tốt nhất, nhìn rõ sân khấu nhất. Cậu cảm thấy mình đặc biệt nhưng hơi ngột ngạt khi mọi người cứ săm soi cậu.

“Em xin phép!”

Naoki đứng lên, nói với Akira khi cậu muốn rời khỏi bàn.

Anh nhìn cậu, thoáng trong đôi mắt có hơi chút lo lắng nhưng anh vẫn để cho cậu đi. Akira hiểu rằng nơi này gắn bó với cậu. Naoki có nhiều người quen cũng như kỉ niệm ở đây. Nhận được sự đồng ý của Leader, cậu lặng lẽ rút êm, Naoki tìm vào sâu trong Pub, nơi những band nhạc biểu diễn ở đây ngồi chờ đến phiên họ diễn.

“Ah, Naoki phải không?”

Có một vài nhân viên đã nhận ra cậu.

“Vâng”

“Sao, dạo này khỏe không, nổi tiếng rồi sướng nghen!”

Họ cười to, vẫy tay chào cậu và hỏi thăm.

“Ơ, em đâu có nổi tiếng gì đâu”

Cậu ngại ngùng mỉm cười nhưng vì có công chuyện nên họ cũng không đứng lại lâu. Naoki vẫy tay tạm biệt họ và đi vào trong. Cậu ngước nhìn cái trần nhà của Pub, lờ mờ trong ánh đèn xanh đỏ mà lòng thấy rạo rực một cảm xúc kì lạ. Naoki không thể chịu đựng thêm khi phải ngồi cùng bàn với The Satan với những ánh mắt xăm soi chung quanh nhưng ở đây cậu lại thấy thoải mái lạ lùng. Naoki mỉm cười, cậu tiếp tục bước tới căn phòng đó, nơi ngày trước cậu vẫn ngồi chờ đến Show diễn và bước vào.

Naoki mở cửa ra, cậu kinh ngạc khi thấy Hide đứng đó, anh ta vẫn ở đây, ngồi ăn cơm tối trên cái ghế quen thuộc và ngóc mỏ xem tin tức trên cái TV chung. Bắt gặp ánh mắt của cậu, Hide quay ra nhìn. Dường như anh biết đó là người quen nhưng không thể nhận ra ai ngay. Mãi một lúc sau anh mới nhận ra cậu, Hide buông cả hộp cơm, chạy tới kéo tay cậu đẩy xuống cái ghế gần đó với thái độ vui mừng. Sau màn chào hỏi ban đầu, nói bâng quơ về sức khỏe, Hide hỏi đến tình hình sự nghiệp của cậu.

“Tôi thấy cậu trên sân khấu cùng với The Satan, cậu giỏi thật đấy!”

Hide vẫn tiếp tục nhai cơm, nhưng anh cười lớn.

“Àh vâng, hôm đó Arashi-san bị bệnh nên…”

Cậu vân vê cái vạt áo.

“Thôi…như thế cũng được rồi, giờ Fan của The Satan ai mà không biết cậu”

“uh, nhưng cũng đâu có gì đâu anh”

“Ờ…từ từ mới tiến được chứ, mà sao hôm nay cậu tới đây, được nghỉ phép à?”

“Không…”

Cậu ngập ngừng như không muốn nói.

“Hôm nay tôi đến cùng với The Satan, họ đang ngồi ngoài kia đấy”

“Hả?!”

Hide nuốt luôn một cục cơm lớn và bị nghẹn. Anh ta phải vớ ngay chai nước mà uống cho trôi hết cơm xuống rồi mới quay sang Naoki, trố mắt ra.

“Này, thật đấy hả?”

“Trời…tôi nói dối anh làm gì!”

“Woa…ở với họ chắc sướng lắm hả? Được thấy họ suốt cả ngày…”

Hide chắp tay mơ màng. Lâu rồi không gặp, hễ cứ nhắc đến The Satan là anh cũng lên cơn chập cheng y như cậu hồi trước. Naoki ậm ừ cho qua chuyện rồi không nhắc đến The Satan nữa. Sao ai cũng nghĩ cậu sống với họ hẳn là sướng chứ? Có thật là sướng hay không khi ngày nào cũng mệt rũ vì trách nhiệm đè nặng trên vai và một trái tim bị dày vò. Naoki cười buồn mỗi khi Hide nhắc đến Tour diễn mà cậu được tham gia, ở Pub ai cũng ngưỡng mộ vì cậu đã tiến xa tới đó rồi…họ còn chắc mẩm với nhau không lâu nữa chắc cậu cũng được cất nhắc lên. Khó lắm…cho đến khi cậu thoát khỏi cái bóng của The Satan thì với hi vọng chuyện đó.

Đã nhiều lần cậu muốn xin nghỉ, rời bỏ nhóm như những Manager trước đây.

Nhưng mỗi khi nhìn vào mắt Akira khi anh làm việc cùng cậu, Naoki lại mềm lòng. Cậu không ra đi vì cảm giác gắn bó và những gì band nhạc ấy mang lại cho cậu. Ngoài nỗi đau về tinh thần mà Ren gây ra, còn lại…những gì cậu nhận được từ họ là niềm vui và những kỉ niệm êm đẹp đến xúc động. The Satan đã là ngôi nhà thứ 2 của cậu mất rồi, một cái gia đình be bé nơi cậu có thể sống và hưởng thụ cuộc sống của mình.

Đến lượt Hide biểu diễn, anh chào tạm biệt và để cậu ngồi lại một mình.

Sau cùng Naoki đã đứng lên, tìm cái WC, hất nước lên mặt cho tỉnh táo. Cậu đã từng quen thuộc với nơi này đến thuộc từng ngõ nghách, lối đi. Vậy mà bây giờ quay lại cậu lại phải hỏi WC ở đâu. Tìm được nó, cậu lao tới bồn nước. Naoki kêu lên một tiếng kêu hài lòng nho nhỏ khi dòng nước mát lạnh hất lên mặt cậu, nó làm cậu tỉnh táo và thấy vui vẻ hơn một chút.

“Đi lâu quá, hóa ra là vào đây hả?”

Naoki nghe thấy một giọng nói trầm trầm nam tính quen thuộc. Trước mắt cậu chợt tối xầm lại khi có một bàn tay bịt qua mắt cậu. Naoki không chống cự, cậu ngửi được cái mùi nước hoa và nhận ra những hành động chẳng xa lạ gì. Naoki ngả đầu ra phía sau, chạm vào bờ ngực vững chãi của người đứng sau cậu.

“Anh vào đây làm gì?”

“Akira ra lệnh đi về mà cậu chưa ra nên tôi phải quay lại”

Ren đáp lại, anh buông bàn tay, trả cho đôi mắt cậu ánh. Trước mặt cậu, trong tấm gương hiện ra hình dáng của hai con người, cậu và Ren. Anh ta đứng phía sau, sát ngay lưng cậu, đẹp tê người cái chất hoang dại của anh. Cậu nhìn vào gương, chợt mỉm cười, điều này làm Ren thấy lạ nhưng anh vẫn đứng nguyên như thế. Đôi tay cậu co lên, nắm chặt hai bàn tay anh kéo vòng qua eo mình. Có lẽ việc quay trở lại, nhớ về quá khứ và kỉ niệm làm cậu dạn dĩ hơn.

“Ren, anh có nghĩ anh vụng trộm sau lưng người tình của mình không?”

Naoki hỏi, giọng cậu lạ lẫm khi hai bàn tay Ren bị ép chạm vào eo cậu.

Ren im lặng một lúc, anh nhìn vào gương, quan sát gương mặt cậu rồi trả lời.

“Không!”

“Vậy sao? Anh là một con người kì lạ Ren ạ”

Naoki bật cười, cậu quay người lại, dang hai tay vòng qua cổ Ren và kéo anh xuống. Vòng tay anh quanh eo cậu buông ra rơi thõng xuống. Cậu hôn anh, nhắm mắt, cậu yêu anh và mong muốn cảm nhận được cái dư vị ngọt ngào trong vòm họng ấy. Ren vẫn cho cậu cái lưỡi của anh, cho cậu khám phá một cách tự do những điều cậu muốn nhưng…không cho cậu một tí hạnh phúc nào. Nụ hôn của anh đáp trả lại cho cậu, đầy đủ “thủ tục, lễ nghi” nhưng nó nhạt nhẽo…Naoki cũng không hiểu sao cảm thấy vậy dù anh và cậu những khi ấy cũng rất nồng nàn. Ừ, …nồng nàn theo cái nghĩa nào đó, cậu nghĩ thế khi nằm trên giường anh và ngắm tấm ảnh người tình của anh sờ sờ trước mặt mình.

“Anh lạ thật Ren à…”

Cậu buông anh ra, nhìn sâu vào cặp mắt anh.

“…anh yêu Kaname-san chứ?”

Bắt gặp câu hỏi của cậu, Ren đưa tay lên che ngang mắt và anh cúi đầu cười.

“Có thì sao mà không thì sao?”

Naoki cũng bật cười.

“Tôi chỉ muốn biết, chinh phục anh thì tôi có bao nhiêu cơ hội”

“Ok, vậy thì cậu sẽ không bao giờ có câu trả lời”

Ren nói, nhún vai và đi ra trước.

Naoki bước theo sau, bất giác cậu thấy cậu đang dần đánh mất bản thân mình.

Cậu đã nói năng và cư xử không giống cậu lúc trước.

- --

Khi Ren bước ra, anh trông thấy một bóng người trùm kín cả người trong cái áo khoác dài. Người đó rẽ vào nhà vệ sinh nữ kế bên. Ren nhíu mày nhìn xong anh không nghi ngờ gì cả và bỏ đi.

“Chờ tôi với!”

Naoki chạy đàng sau gọi anh lại, Ren chỉ giơ tay vẫy và cứ thế bước.

Đến khi cả hai đi khuất rồi, bóng người kia ló mặt ra khỏi nhà vệ sinh nữ, cầm một cái điện thoại và trông có vẻ rất bực bội. Người ấy vén những lọn tóc vàng kim của mình qua sau tai, mím chặt môi đứng sát vào tường.

Đồ tồi.

Người đó lầm bầm, rẽ lại phòng vệ sinh nam.

- --

Trên đường về nhà, Akira cứ nhìn cậu mãi khiến Naoki thấy hơi ngại.

Anh ngồi đối diện với cậu, và ngắm cậu bằng cặp mắt trìu mến của mình. Cậu quay mặt đi, chống tay gác cằm ngồi nhìn đường phố ngoài kia. Akira mỉm cười khi bắt gặp thái độ của cậu, anh biết cậu đang cho anh cơ hội để có thể xâm nhập vào trái tim cậu. Nhưng…anh vẫn e ngại Ren, quan hệ với ai thì có thể bình thường chứ với Ren thì…Akira liếc cặp mắt của mình qua hướng Ren và thấy cậu ta nhún vai. Anh cau mày, Ren có lẽ đã thấy gì đó khi anh nhìn cậu lúc nãy. Chết tiệt, sao trời lại phú cho thằng đó giác quan quá nhạy như vậy!

Dường như để cố tình trêu gan anh, vừa bước xuống xe là Ren quàng tay kéo Naoki đi cùng. Akira đứng đàng sau, dù anh tự biết rằng mình đã 37t rồi mà vẫn cứ tức anh ách như một cậu thanh niên biết yêu lần đầu!Akira không thể hiện điều đó qua ánh nhìn hay vẻ mặt, anh vẫn thản nhiên nhưng Ren thừa biết anh đang cảm thấy gì. Ren kéo cậu sát lại gần, mỉm cười lướt môi trên gò má cậu, đến nước này thì sức chịu đựng của anh có giới hạn, anh kéo cậu ra khỏi Ren khi họ đi ngang qua phòng ăn.

“Anh làm gì vậy?”

Ren thản nhiên hỏi, trên môi vẽ một nụ cười nhỏ.

“Nói chuyện một lúc không được à, chuyện giữa Leader và quản lý, cậu có muốn nghe không?”

“Ô thế hả?”

Ren nhún vai.

“Tôi không muốn nghe đâu”

Và quay lưng thủng thẳng đi lên, không quên bỏ lại câu cuối.

“30’ nữa nhé, hôm nay chắc sẽ vui”

Rồi nháy mắt một cách tình tứ hết sức.

Đợi đến khi Ren đi khuất trên cầu thang, Akira quay sang túm chặt lấy 2 vai Naoki bằng đôi tay mình.

“Em…vẫn còn…quan hệ với nó? Tôi thật không thể tin được”

Anh nhìn cậu, quá tức giận trước chuyện như thế.

Naoki nhìn anh, cậu không nói gì một lúc. Cậu nhìn anh chăm chăm như muốn nói cái điều rằng anh không thể hiểu được những gì cậu làm đâu. Akira thua cuộc trước cái nhìn của cậu, anh giơ tay đầu hàng kèm theo một tiếng thở dài. Cả 2 ngồi xuống, đối diện nhau qua cái bàn, Akira lấy cho cậu một chai nước lạnh trong tủ để cả 2 có thể từ từ mà nói chuyện.

“Anh xin lỗi”

Akira mở lời khi cậu vẫn im lặng.

“Tôi quá nóng, nhưng…chắc em cũng biết là nó không yêu em chứ?”

Câu hỏi của Akira làm cậu thấy lòng nhói lên như bị kim chích, cậu thở dài, cúi đầu và đáp lại.

“Em biết”

“Vậy sao em vẫn…”

“Em biết Akira, nhưng em vẫn không thể dừng bản thân mình được”

Cậu nói với anh, đôi mắt cậu ngước cao nhìn sâu vào mắt anh, và cậu trông rất buồn.

“Em chấp nhận vậy sao Naoki?”

Akira khẽ nói, anh chùn giọng xuống.

“Em cũng không biết nữa…”

Cậu lồng 2 bàn tay vào nhau, nắm chặt.

“…Ren là con người khó hiểu, tồi tệ, nhưng em vẫn yêu anh ta”

“Hửm?”

Akira kêu lên một tiếng nhỏ trong miệng và rồi anh lại thở dài.

“Ok, nhưng chẳng nhẽ em cứ định như thế với nó? Sao em không tự cho mình cơ hội khác?”

“Ý anh là gì?”

“Không, tôi không có ý là…”

Akira lồng 2 bàn tay vào nhau, tỏ vẻ lúng túng.

“…tôi không có ý ép buộc tình cảm của em”

Naoki chợt hiểu ý của Akira, cậu khẽ lắc đầu.

“Em cần thời gian anh ạ”

Cậu đứng lên, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt. Rồi khi anh và cậu cùng rời khỏi phòng ăn, cậu khẽ nhón lên thì thầm vào tai anh một câu trả lời. Hãy chờ đợi em anh nhé…Đó không phải là sự thiệt thòi đối với Akira, đó chỉ là cậu đang dành cho anh một cơ hội. Một con người không thể cấm trái tim mình yêu ai và cũng không thể cấm bản thân mình được có sự lựa chọn. Bản thân Naoki cũng hi vọng rằng, rồi thời gian và những tình cảm của anh có thể thuần hóa được con tim điên cuồng của mình.

- --

“Này, tôi nghĩ cậu nên cùng đi với anh ấy”

Ren nói với cậu khi anh ngồi trên cái ghế xoay của mình. Cậu nằm dài trên cái giường của anh, nơi này cũng thành ra quen thuộc với cậu. Naoki vơ cái gối, kê cao đầu của mình nên để nhìn cái đầu tủ cạnh giường ngủ của Ren, đó là thói quen của cậu mỗi khi vào đây. Căn phòng nhỏ xíu, nên chỗ Ren ngồi đến phía cậu cũng không xa, chỉ cách vài bước chân, thấy cậu không trả lời, anh đứng lên tiến về phía cái giường rồi ngồi xuống cạnh cậu.

“Cậu nghĩ sao về Akira?”

Ren hỏi, anh nhìn cậu, cười mỉm.

“Anh quan tâm làm gì?”

Naoki nói, cậu vẫn chăm chú nhìn cái tấm ảnh trên đầu tủ.

“À, tôi chỉ muốn biết cậu đối với Akira thế nào. Tôi thấy cậu hợp với anh ta”

“Anh mà cũng có lúc quan tâm đến người khác à”

“Có chứ”

Ren lấy tay quay mặt cậu lại và anh nói tiếp.

“Akira là một Leader tuyệt vời, một người bạn tốt và cũng là một anh bạn trai đáng mơ ước”

“Anh nghĩ vậy thật à?”

Naoki hỏi, cậu bật dậy ngồi đối diện với Ren, mặt họ chỉ cách nhau vài centimét.

“Ờ tất nhiên, đó là những điều tôi nghĩ. Cậu nên đi với anh ấy, vì điều đó tốt”

“Ồ…ra thế”

Cậu bật cười, lấy tay cào vào mái tóc xoăn của Ren. Anh đáp lại bằng cách dùng 2 tay giữ chặt lấy 2 bên má cậu và trong khoảnh khắc im lặng, họ không cưỡng lại điều họ thường hay làm. Hôn nhau và làm cái gì đó, Naoki mở trừng mắt khi cảm nhận được bàn tay anh trên bụng cậu, còn bàn tay cậu thì cào vào tóc anh. Cậu giữ chặt anh trong tư thế của mình nhưng vẫn không cảm thấy gì khác hơn ngoài những đụng chạm bình thường dù chúng ẩn dưới lớp áo.

“Tôi không có hứng, thế thôi”

Ren nói với cậu khi anh buông cậu ra và ngồi hẳn lên.

“Ừ…”

Cậu kéo lại quần áo, nằm quay lưng vào trong.

“Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá, anh cho tôi nằm nhờ một lát”

Naoki nói rồi cậu nhắm mắt.

Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu nữa đây?

- --

Hôm nay cậu ra phố một mình.

Cậu muốn quay lại Pub Century ngồi thư dãn một chút. Đầu óc cậu nghĩ vẩn vơ nhiều thứ khi cậu bước chân qua những con phố đã bắt đầu sáng đèn. Trời sập tối, một số Pub gần đó cũng đã mở cửa nhưng độ sầm uất và đông người của nó không thể bằng Century. Naoki len ra phía sau Pub, nơi có một con hẻm nhỏ, chỗ cậu vẫn thường đi ra cuối buổi diễn. Các nghệ sĩ đi vào bằng cổng trước và đi ra bằng cổng sau, sao mà nghiệt ngã thế? Cậu nhìn vào con hẻm sâu hút trong thứ ánh sáng vàng khè của đèn đường rồi tự cười một mình.

Cậu có khác gì con hẻm phía sau này.

Một lối đi hẹp, thiếu an toàn và liều lĩnh. Chưa kể ở đây tối đến còn có du côn và những phi vụ phạm pháp, thậm chí hút chích và mại dâm cũng đến đây. Phía sau vẻ hào nhoáng ở mặt tiền Century là một góc tối ảm đạm và thê lương, một bộ mặt khác mà bạn khó có thể tưởng tượng được.

Naoki thở hơi ra khói, cậu kéo cao cái khăn choàng lên và dựa vào tường.

Cậu cầm điếu thuốc lá lên, rít một hơi và ho sặc sụa. Cậu vẫn chưa quen với việc hút thuốc, dù đôi khi quá buồn chán, cậu cũng đã lén Akira rút một vài điếu. Naoki tự nói với bản thân rằng, khi cậu đã nghiện thuốc thì sẽ không bao giờ dứt ra được. Biết là thế nhưng cuối cùng cậu cũng hút 1 vài lần. Cậu cố gắng để mình không nghiện, chỉ lâu lâu mới hút thôi.

Cậu hút mỗi khi nỗi buồn và sự cô đơn kéo đến.

Sự cô đơn vây quanh và dằng xé tâm hồn cậu. Cậu bị dằn vặt giữa một người cậu yêu nhưng không bao giờ yêu cậu và một người yêu cậu nhưng cậu chỉ yêu mến người đó như anh em. Sau vài cơn ho lúc đầu, Naoki đã rít thuốc ngon lành. Suy đồi quá, cậu đã không còn là cậu thanh niên ngày nào từ Kyoto lên. Lúc đấy cậu ngây thơ, lòng đầy nhiệt huyết còn bây giờ cậu đã biết quan hệ, biết hút thuốc và biết rất nhiều thứ…những thứ ấy cứ làm cảm xúc của cậu chai dần và nó ngấm ngầm thay đổi lối sống của cậu, từng chút một.

“Hey!”

Ba bóng người đàn ông kéo đến, họ đứng bao vây quanh cậu.

“Chuyện gì?”

Naoki sẵn giọng.

Cuộc sống đã làm cậu ngang tàng đi rất nhiều.

“Đi với bọn này!”

Trong ánh đèn vàng lờ mờ, cậu không thể nhìn rõ mặt ai từ cái góc tối mà cậu đứng. Nhưng Naoki đoán chắc rằng bọn này không đàng hoàng. Nếu là dân lương thiện thì đã chẳng tới con hẻm phía sau này. 2 năm sống ở Tokyo đã tôi luyện con người cậu nhanh khủng khiếp, đó là kết quả của việc sống gần Ren. Nói thế thì cũng tội cho anh ta quá, phải nói là hoàn cảnh khiến con người mất niềm tin mới đúng.

“Tại sao?”

Cậu không hề sợ khi phải đối diện với chúng.

“Có người muốn gặp mày”

Naoki giật mình khi có cái gì đó lành lạnh chạm vào cổ cậu.

“Thôi được, nhưng hãy bỏ cái thứ kim loại đó ra khỏi cổ tao”

Cậu đáp lại, gạt bàn tay cầm con dao ra khỏi cổ mình và bước cùng chúng.

Chúng đẩy cậu lên xe, đi qua quận khác và tới một cái quán bar cũng nhỏ thôi không lớn lắm. Nhưng Naoki đâu có được vào bar ngồi chơi, chúng đưa cậu đi vòng qua dãy nhà, luồn lách qua một số con hẻm nhỏ, đến một bãi đất trống. Bãi đất mọc cỏ hoang, bốc lên cái mùi hơi đất nồng nặc và nó nằm cạnh con sông. Cuối bãi đất đó mọc lên một vài cái mái nhà, đến gần cậu mới thấy ngạc nhiên vì chỗ này không “hoang” như cậu nghĩ lúc đầu khi nhìn cái bãi đất và những con hẻm tồi tàn quanh đó.

“Vào trong”

Chúng đẩy mạnh lưng cậu làm Naoki suýt ngã.

“Từ từ chứ!”

Cậu gắt, bước chân nhanh qua một vài “căn nhà” đầu tiên để tiến vào một “căn nhà” chính.

Đèn bật sáng lên, cậu mới biết đây là nhà kho của một công ty nào đó. Trong này chứa rất nhiều thùng các tông, chúng đẩy cậu luồn qua những cái tầng thùng cao ngất để tiến sâu vào bên trong. Thật đáng kinh ngạc, bên trong này khá sạch sẽ, những cái thùng xếp chồng cao đã che kín lối vào, quây vòng thành một khoảng không ở giữa căn phòng.

Ở đó đặt 2 cái màn hình TV khá lớn, đối diện đó có một số thùng gỗ thấp, xếp lên như để làm chỗ ngồi.

“Rồi, gặp ai đây?”

Cậu nói với cái bọn đã đưa cậu đến đây nhưng chúng không trả lời, có thêm một vài gã nữa kéo vào. Naoki bị kẹt giữa một đám trời ơi đất hỡi, mặt mày bặm trợn và có vẻ rất du côn.

“Làm gì mà cáu vậy? Từ từ rồi cũng gặp mà”

Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên nhưng cậu nghe rõ vì âm thanh va đập trong khoảng không gần như kín bưng này. Cậu quay sang nhìn, từ lối cửa sau, một bóng dáng khá quen thuộc xuất hiện, người đó từ từ bước đến chỗ cậu và nở một nụ cười “vui mừng”.

“Anh…anh làm gì ở đây?”

Naoki trợn tròn mắt lên trước gương mặt thiên thần cùng với nụ cười đáng yêu đó.

“Tôi là người cậu phải gặp, đúng rồi mà”

Anh ta trả lời, câu trả lời đó làm cậu phải há hốc miệng vì sốc.

“Kaname…Sao anh có thể…giao du với bọn này?”

Cậu nói, vẫn đưa mắt nhìn theo khi Kaname tiến về phía mấy cái thùng gỗ và ngồi lên đó. Dường như anh ta quá quen thuộc với nơi này. Nếu vậy thì thật là đáng sợ!

“Tại sao lại không? Bọn họ cũng là người mà”

“Nhưng... nhưng mà…”

Naoki cảm thấy cậu cứng đơ cả họng. Nhưng rồi khi thấy đôi mắt và ánh nhìn của Kaname dành cho mình, Naoki chợt hiểu tại sao cậu lại phải đến đây. Kaname và Ren đúng là một cặp đôi trời đánh, hừ, nếu đã vậy thì cậu không cần phải sợ. Cũng không cần phải có biểu hiện kinh ngạc làm gì vì có gì để kinh ngạc.

“Anh muốn gì?”

Naoki đanh giọng, trước mặt cậu là cái kẻ cậu ghét nhất đấy. Và dường như anh ta cũng không ưa gì cậu. Kaname lại cười, giọng cười trong trẻo, quả thật anh rất dễ thương và đáng yêu, nhưng anh tồi quá. Kaname ngồi vắt chân duyên dáng, đóng mình trong những bộ quần áo khiến anh ta trẻ hơn cả chục tuổi, quyến rũ, xinh đẹp và cũng rất kiên quyết.

“Tôi muốn cậu chơi với tôi 1 trò chơi, cậu dám không?”

Anh ta nói, đung đưa cặp chân thon dài bó sát, cong vồng từng đường nét trong cái quần jean kiểu. Gác chân lên rồi chống cái gót giầy phải cao cả tấc lên một cái thùng gỗ thấp hơn vị trí ngồi. Bây giờ Kaname đã đứng cao hơn Naoki, vị trí cũng nói lên sự áp đảo của anh ta đối với cậu.

“Trò gì?”

“Woa…cậu thật là khác xa vẻ ngoài của cậu, mạnh mẽ đến bất ngờ đấy!”

Naoki mím môi không trả lời. Cậu muốn gào lên rằng “anh cũng thế thôi” nhưng tình thế lúc này không cho phép cậu hành động ngu xuẩn như vậy. Một mình chống chọi Mafia à, cậu đâu có điên!

“Anh nói lẹ đi, tôi không có thời gian đâu!”

Naoki gắt và nhận được ánh nhìn ngây thơ trong đôi mắt to tròn của Kaname.

“7h, vẫn còn sớm mà”

Kaname kéo một bàn tay gần đó đến, nhìn chõ vào cái đồng hồ rồi lại đẩy gã ra.

Chúa ơi, nếu người có sai lầm, thì nó nằm trước mặt con này.

Sao người lại tạo ra cái tạo vật quyến rũ kia chứ!

“Tôi không có thời gian!”

Cậu tỏ ra sưng sỉa, thật sự bực mình.

“Okay, trò chơi đơn giản thôi, cậu nhìn thấy 2 cái màn hình kia chứ?”

Kaname chỉ tay về phía 2 cái màn hình TV mà lúc đầu bước vào cậu đã thấy.

“Đừng lo Naoki, sở trường của cậu đấy!”

Kaname cười to khi thấy cậu có vẻ không được thoải mái.

“Chúng ta sẽ chơi trò Guitar Hero, dân Guitar như cậu chắc biết hả?”

Đó là một trò chơi về Guitar, bây giờ lại có thêm người vào từ cái cửa sau, mang theo 2 cây đàn một đen trắng một xanh trắng vào. Cây đàn Guitar giả có 5 nút, lắp chúng vào bộ trò chơi là có thể chơi được. Khi ấy trên màn hình sẽ hiện những nút tương ứng và người chơi sẽ bấm theo trên cây đàn giả. Càng bấm trúng nhiều càng tốt, còn nếu bỏ lỡ quá nhiều nút thì sẽ thua. (một dạng như Audition ở VN, nói vậy cho dễ hình dung. Nhưng trò này nổi tiếng và mắc tiền hơn nhiều =_=)

“Àh ha!Kaname, anh định chơi 1 trò mà anh không hề có lợi à?”

Naoki cười mỉa mai vì cậu biết Kaname không biết chơi Guitar.

Một Vocalist chỉ có nhiệm vụ hát và sáng tác lyrics.

So với Naoki, một Guitarist thực thụ thì trò này có vẻ chỉ mang đến thất bại cho Kaname mà thôi.

“Haha. Cứ từ từ, tôi không sợ mà cậu sợ gì. Bây giờ chúng ta sẽ phổ biến hình phạt nhé!”

“Sao lại là hình phạt mà không có luật chơi?”

Naoki trả treo.

“Cậu có vẻ tự tin quá nhỉ?”

Kaname vẫn cứ cười, ra vẻ như chẳng có gì xảy ra.

“Trò chơi của tôi không có phần thưởng nhưng sẽ có hình phạt”

“Này, sao bất công quá vậy?”

“Từ từ đi. Hình phạt sẽ là…”

Kaname búng tay.

“Party 5 cho kẻ thua cuộc”

Và anh ta liếm mép, cái lưỡi bò quanh môi càng làm tăng vẻ quyến rũ, gợi tình của Kaname.

Thật biết cách.

“Party 5 là cái gì?”

Cậu hỏi lại và Kaname chỉ cười mà thôi.

“Rồi cậu sẽ biết. Chuẩn bị chưa?”

Kaname nói và anh ta rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình.

“Khoan!”

Naoki níu lại trước khi gã kia cắm đàn vào bộ trò chơi.

“Tại sao chúng ta không nói 1 chút về kẻ thắng cuộc?”

“À…”

Kaname chép miệng, rồi anh ta cũng đồng ý.

“Ok, cậu muốn gì nếu cậu thắng?”

“Hãy nhường Ren cho tôi!”

Cậu tuyên chiến với Kaname. Mục đích ban đầu cũng là trận chiến của những kẻ tranh dành tình yêu với nhau thì sao lại không nói thẳng ra cho đỡ phiền phức. Kaname nhìn cậu, anh ta há miệng ra hình chữ O, làm như kinh ngạc làm rồi cũng khép cái miệng xinh đẹp ấy lại, tít mắt cười.

“Được, nếu cậu muốn!”

Thỏa thuận đã được lập ra.

Kaname cầm trên tay cái điện thoại của mình, nhìn chăm chú như đang chờ đợi gì đó. Naoki nghĩ thầm nếu chơi trò này chắc cậu không đến nỗi quá lép vế hoặc thua đâu. Dù cậu chưa bao giờ chơi nhưng lúc trước Naoki đã từng chơi nhạc trên một cái máy nhảy gần như thế. Cậu tin tưởng vào bản thân sẽ làm được. Naoki quan sát thái độ của Kaname, dường như anh ta rất thỏa mãn.

“Sao anh không xuống đây và chơi đi”

Cậu nói khích nhưng Kaname vẫn rất bình tĩnh.

“Từ từ nào, đừng quá phấn khích như vậy”

Kaname đáp lại, nghẹo đầu mỉm cười một cách duyên dáng như anh ta vẫn thường làm vậy.

Anh ta vừa mới nói xong thì “rầm”, có một tiếng sập cửa phía ngoài và có tiếng chân người vào. Dòng thời gian như đứng sững lại cái khoảnh khắc mà người đó bước vào. Đến lúc bộ mặt của người đó ló ra khỏi mấy cái thùng các tông, cậu gần như chết đứng ngay tại chỗ của mình.

“Ren?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.