Loại chuyện này, nếu như ra sức phản kháng, chỉ càng chứng minh cho quân địch thấy rõ ‘không có bạc ở đây’ mà thôi…
Sau vài giây, tôi thu tay lại, giả vờ bình tĩnh nhún vai: “Được rồi, vậy anh xem đi….nhưng thật ra không có cái gì có tác dụng đâu.”
Không giả vờ, tôi nói thẳng, thật ra tôi là một ‘tiểu hoàng nhân’.
Hi vọng cuốn nhật kí này sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của chúng tôi, chia cắt gia đình. Anh biết tôi vẫn còn rất yêu anh.
Nếu như anh cũng yêu tôi, sau khi xem xong nhật kí thì hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cảm ơn, cúi chào.
19.
Một cuốn nhật kí có thể đọc trong bao lâu?
Lại nói, tôi không viết đầy một cuốn.
Ngày thứ hai, Tiết Trì mang cuốn nhật kí đi làm.
Tôi đứng ngồi không yên ở nhà, luôn cảm thấy ngày này năm sau chính là ngày ch///ết của tôi.
Nơm nớp lo sợ cả một ngày, Tiết Trì tan làm lại hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này.
Tôi nghĩ, hay là anh vẫn chưa xem xong, hay là anh đang chuẩn bị có hành động lớn.
Bất kể là cái nào, thì cũng như có một con dao đang treo trên đỉnh đầu của tôi mà thôi.
Ngay cả khi tôi liếc nhìn anh vài lần trên bàn ăn anh cũng hoàn toàn tỉnh bơ.
Cho đến khi chúng tôi ăn xong cơm tối, tôi ngồi trong lòng anh xem xong tập mới của bộ phim truyền hình, anh mới vỗ vào lưng tôi.
“Đứng lên...chúng ta bắt đầu mở họp gia đình ngắn.”
Tôi miễn cưỡng đứng dậy.
Nhìn anh với khuôn mặt ủ rũ, im lặng chống cự lại bi kịch gia đình có thể diễn ra.
Ban đầu Tiết Trì cũng phân cao thấp với tôi, nhưng rất nhanh anh đã không kiềm chế được nụ cười.
Vì vậy bầu không khí giữa chúng tôi mới bớt ngột ngạt.
Anh cười véo má tôi, hơi dùng sức nên má tôi hơi đau.
“Vẫn còn như vậy, hỏi không hỏi, lại âm thầm định tội anh? Đây là chuyện mà một người trưởng thành như em nên làm sao?”
Tôi tự biết mình đuối lý, ồm ồm nói: “Không phải.”
Nhưng mà cái đó được viết từ trước mà!!!!
“Đương nhiên không phải.” Anh thu lại ý cười, nhắc lại.
Sau khi nói xong câu này, thì không nói thêm gì nữa giống như đang nghĩ cái gì đó.
Anh cân nhắc lời nói, biểu cảm rất nghiêm túc lại cẩn thận nhưng giọng nói có hơi trầm, mang theo sự chán nản không dễ phát hiện “Anh có hơi tức giận, bởi vì anh cảm thấy em không tin tưởng anh nhiều như vậy....Em không thể bởi vì anh không giỏi ăn nói, thì kết luận rằng anh không yêu em.”
Vành mắt anh hơi ướt.
Tôi không nói nên lời.
Dường như tất cả những người trong một mối quan hệ tình cảm khó tránh khỏi việc đơn phương đòi hỏi nhu cầu của bản thân, có lúc sẽ hiểu lầm luôn cảm thấy cái mà bản thân tưởng tượng đó mới là tình yêu.
Nhưng trên thế giới này, chúng ta không thể diễn tả tình yêu một cách đơn giản như vậy, cũng không thể đưa ra một định nghĩa máy móc được.
Tình yêu là có người một lòng một dạ nhưng ấn sâu trong xương.
Đối với một số người mà nói, yêu chính là như vậy.
Anh đến ôm tôi vào lòng lại buông ra, thành khẩn nói: “Không phải thay đổi mà là từ bỏ.”
Ngày hôm đó nói về chủ đề này, cuối cùng anh kết luận là: “Anh cũng sai, luôn cho rằng chỉ cần dùng hành động là được rồi. Nhưng quên rằng em cũng sẽ cảm thấy không an toàn. Rõ ràng là anh theo đuổi em, sao có thể làm điều kém cỏi như vậy. Sau này anh sẽ cố gắng nói nhiều hơn một chút, chúng ta cùng nhau thay đổi được không em?”
20.
Đương nhiên là được rồi.
Bắt đầu từ ngày đó, anh cố gắng lúc làm những việc gì đó nói ra một hai câu nhỏ nhặt không quan trọng.
Ví dụ nếu như tiện đường anh mua cho tôi một bó hoa, lúc tặng tôi anh sẽ nói: “Nhìn thấy hoa rất đẹp, cảm thấy em sẽ thích nên anh mua.”
Nếu là trước đây anh sẽ nói: “Tiện đường mua tặng cho em.”
Lại ví dụ như, giả sử hôm nay anh không làm việc, hoặc là công việc không bận thì sẽ hỏi tôi: “Em có muốn ra ngoài chơi không? Em có muốn ăn gì không?”
Nhưng trước đây anh chỉ đặt trước hai vé xem phong cảnh, đặt trước nhà hàng, sau đó trực tiếp dẫn tôi đi.
Ý nghĩa của “thông báo” và “bàn bạc” luôn không giống nhau.
Tuy rằng đều là những việc nhỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng có đôi khi lời nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn muốn nghe anh nói.
Có thể nói nhiều hơn một chút không? Tôi luôn muốn nghe.
Dựa trên những thay đổi đó, cuộc sống gia đình của chúng tôi dần dần trở nên hài hòa.
Trên tất cả mọi mặt.
Có một ngày, anh nới với tôi gần đây anh dự định nghỉ phép.
“Em có nơi nào muốn đi không? Hay là em có kế hoạch nào không?”
Tôi nằm bên cạnh anh, gối đầu lên đùi anh, nhàn nhã lật xem tạp chí địa lý: “Anh muốn ra ngoài du lịch sao?”
“Cũng may hiện tại không nóng như vậy nữa, có lẽ du lịch sẽ rất tốt.”
“À...để em nghĩ một chút.”
Sau đó lại tiếp tục xem tạp chí.
“Này.... Anh xem” Tôi chỉ vào một trang tạp chí cho anh nhìn “Sri Lanka.”
“Sao? Em muốn đi chỗ này?”
“...Hơi hơi.”
Tôi cảm thấy biểu cảm của anh có hơi miễn cưỡng, lại nói: “Anh xem, hình ảnh nơi này rất đẹp, hơn nữa Sri Lanka còn được mệnh danh là “hòn ngọc của Ấn Độ Dương”, trân châu nha! Anh không bị cám dỗ sao?”
“Ờ.”
“Ờ là ý gì?”
Tạp chí bị anh tiện tay lấy đi, anh ôm tôi nằm xuống, để tôi nằm trên người anh hoàn toàn đối mặt với anh.
“Ý là, trân châu có gì hiếm lạ đâu, em cũng là trân châu của anh mà.”
Haha, người đàn ông này, anh đã thành công gợi nên sự tức giận của tôi.
Lẽ nào tôi không hiếm lạ sao?
Trên thế giới này chỉ có 1.
21.
Trên nhật kí tôi đã từng viết một đoạn như thế này.
‘Tôi kết hôn với người trong lòng, tin tức tốt là, cuối cùng anh cũng thuộc về một mình tôi.’
‘Tin tức xấu là, hình như anh không thích tôi lắm.”
Sau đó, khi cuốn nhật kí trở lại tay tôi.
Anh dùng bút đỏ khoanh tròn câu cuối của đoạn văn này, bên cạnh có thêm một lời bình, giống như một giáo viên nghiêm khắc đang sửa bài cho học sinh vậy.
Bốn từ rất lớn, còn có cả dấu chấm than, dáng vẻ không quá thuyết phục.