Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 30: “có Điều Anh Làm Món Gì Em Cũng Thích Ăn Hết”



Câu lạc bộ Liên Minh Quán quân thành phố Nam Thành cách trường học hơn 30 cây số, có thể đi đường cao tốc nên không tính là quá xa.

Nhà trường sắp xếp cho đội bắn cung một chiếc xe buýt để tiện đi lại trong ngày.

Huấn luyện viên trưởng dự kiến thời gian xuất phát là sáu giờ sáng.

Tống Ngưỡng đã đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ, chỉ có điều báo thức còn chưa kêu cậu đã tỉnh rồi.

Lần đầu tiên thi đấu mà, rất hăng hái.

Sinh viên ở ký túc xá đã về hết, giường chiếu và mặt bàn đều trống không.

Cậu không cần tiếp tục rón ra rón rén đi rửa mặt, cũng không cần đóng cửa phòng tắm lại, chỉnh dòng nước xuống mức nhỏ nhất nữa.

Tống Ngưỡng bật dậy xuống giường, mở một bài nhạc rock bùng nổ nhất, rung đùi đắc ý tìm quần áo mặc vào.

Đến đoạn điệp khúc, cậu còn giơ hai tay cao hơn nữa, uốn éo ngoáy mông theo nhịp điệu bài hát.

Nhưng khi tiếng nhạc dừng lại trong nháy mắt, đột nhiên cậu cảm giác mình bị sự cô độc mãnh liệt bao vây.

Cửa sổ phòng ký túc của bọn họ hướng ra sân vận động và sân điền kinh, trước đây giờ này nhìn ra ngoài sẽ thấy những hàng đèn nối liền nhau, rồng rắn uốn lượn, còn hôm nay thì tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Trường học nghỉ ngơi.

Cảnh tượng này khiến cậu tự nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ không quen.

Trong mắt đám người ở đội bắn cung, cậu là sinh viên ngành Kinh tế và quản lý, là kẻ lạc lõng khác biệt, tương lai chưa chắc sẽ theo con đường thể thao này.

Thế nhưng khi quay về lớp học, cậu lại trở thành một thành viên của đội tuyển trường, phải hi sinh thời gian nghỉ ngơi, giành lấy vinh quang vì trường học.

Tương lai của cậu giống như sắc trời bên ngoài, giăng kín sương mù dày đặc.

“Hầy——–”

Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, hai má phồng lên rồi hóp lại, giống như muốn phun hết tất cả sự sợ hãi và khó chịu trong cơ thể ra bên ngoài.

Rửa mặt xong, báo thức điện thoại mới vang lên.

Cậu tắt đi, thu dọn hành lý mang bên người.

Vừa ra đến cửa lại quay vào, lấy theo cả máy ảnh đeo lên cổ.

Không khí lạnh lẽo sáng sớm tràn vào trong khoang mũi rồi lan xuống khắp ngũ tạng, khuấy động trong cơ thể khiến cậu lạnh cóng, làn da toàn thân đều căng lên, trong nháy mắt cả người tỉnh táo hẳn ra.

Trước cửa tòa nhà huấn luyện đèn đóm sáng trưng, giờ phút này đã có không ít người tập trung.

Họ đang ngồi xổm trên thềm đá, không có chút ý thức hình tượng nào cả.

Ai cũng mặc đồng phục đội tuyển trường, màu áo đỏ chói kết hợp với quần thể thao đen, dưới chân có đủ các loại vali cầm tay đa dạng, nhìn từ xa giống như hàng loạt shipper của JD(*).

(*) Một công ty thương mại điện tử của Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh, là đối thủ cạnh tranh của Alibaba, có logo và đồng phục shipper màu đỏ.

Ngô Gia Niên là người đầu tiên phát hiện ra cậu, từ xa đã “Ái chà” gọi một tiếng, cười nói: “Hướng dẫn viên du lịch này từ đâu đến thế? Chuyên nghiệp quá vậy.”

Lý Tầm đang giằng xé miếng sườn hầm to đùng giống như kéo co, nghe tiếng quay đầu lại, lông mày vô thức nhướng lên một chút.

Hôm nay Tống Ngưỡng diện một bộ quần áo mới mà đoàn người đều chưa từng thấy, áo len cashmere(*) đỏ đen hơi rộng, cổ áo lộ ra đường viền phẳng phiu, ống quần ôm chân, làm nổi bật cặp chân vừa dài vừa thẳng của cậu, trên đầu đội mũ lưỡi trai đỏ sậm, trông rất nổi bật và hoạt bát.

(*) Một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere.

Đây là vật liệu xa xỉ, chất vải không phải ai cũng sử dụng được, chỉ dành cho những nhà đầu tư giàu có.

Cậu là người duy nhất không có hình tượng của một “shipper”, có thể nói là rất đặc biệt và gây ngạc nhiên cho người khác.

Lực tay của Lý Tầm không khống chế được, miếng sườn rơi vào trong canh, cũng may anh phản ứng nhanh, cầm kịp cái bát đẩy ra bên ngoài một cái, bộ đồng phục vừa mới giặt sạch ngày hôm qua mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

Tuy là choáng ngợp vì cái đẹp đấy nhưng anh vẫn chưa quên điều quan trọng nhất, lau miệng nói: “Đồng phục của em đâu? Hôm nay thi đấu nhất định phải mặc thống nhất, tranh thủ thời gian về ký túc thay đồ cho anh đi.”

Tống Ngưỡng đắc ý vỗ balo sau vai, “Em mang cả rồi, sang bên đó em thay là được.”

Lý Tầm giơ ngón tay lơ lửng giữa hư không, đối diện với ánh mắt nhiệt huyết thành thật của chàng trai thì đành thu hồi ngón trỏ vào, nuốt tất cả một đống lời cảnh cáo định nói xuống.

“Mau ăn sáng đi!”

“Tuân lệnh!” Tống Ngưỡng hùng hục sà đến bên anh, “Wow, còn có cả bánh bao súp nữa…”

Ngô Gia Niên vừa nãy không có quần áo thay bị bắt quay về ký túc xá đang tức giận nhai một ít thịt bò khô, ánh mắt quét sang như laze, đảo qua trên người huấn luyện viên, chờ đợi một câu giải thích hợp lý của đối phương.

Nào ngờ huấn luyện viên Lý của anh ta da mặt dày như tường thành, ấy vậy mà điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trả lời rất chu đáo———-

“Cậu ấy mang theo nên thay được ngay, lần sau nếu em muốn cũng có thể mang theo…”

Tất cả các thành viên của đội ngoại trừ Tống Ngưỡng ra, ngoài dự đoán đều ở trên cùng một chiến tuyến vào lúc này, giơ ngón tay lên không trung chỉ vào anh, run lẩy bẩy như cái sàng, tỏ ra chỉ trích và phản đối chủ nghĩa thiên vị trắng trợn này.

Tống Ngưỡng vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ làm gì đấy ạ?”

Lý Tầm lớn tiếng hắng giọng một cái trước khi Ngô Gia Niên mở miệng giải thích, hiếm khi nào thấy sừng sộ lên: “Không phải chuyện của em, mau ăn sáng đi, suốt ngày lười biếng, ăn mặc màu mè cho ai xem? Em đi thi đấu hay là lên sàn catwalk đấy? Lúc lên xe nhất định em phải suy nghĩ sâu sắc xem vì sao em lại là người đến cuối cùng trong cả đội.”

Nhưng mà trận phê bình này trước mùi thơm của bánh bao súp đã trở nên không còn sức uy hiếp nữa rồi, càng giống như đang dỗ dành đám “shipper” ngây ngốc ra kia hơn.

Hai má Tống Ngưỡng phồng lên như hamster, cậu lúng búng phát âm: “Âng âng âng âng, ó ấm ông anh?” (Vâng vâng vâng vâng, có giấm không anh?)

Vẻ mặt mọi người nghi hoặc, đợi cậu nuốt xuống mới nói lại, chỉ có Lý Tầm lấy từ trong túi nilon dưới chân ra một túi giấm đưa cho cậu.

“Đúng cái này không?”

Tống Ngưỡng cười tít mắt, giơ ngón tay cái về phía anh.

Một tiếng sau, xe của nhà trường đã đến sân câu lạc bộ bắn cung, đợi nhân viên công tác ở đây giúp đỡ.

Tống Ngưỡng nằm nhoài lên cửa sổ, quan sát những đội ngũ đang tập hợp.

Trên đồng phục của bọn họ cũng có tên và logo trường học, có hơn một nửa đến từ các trường thể thao.

Trước đây cậu từng nghe Lý Tầm nói, vận động viên xuất thân từ trường thể thao có khí chất rất độc đáo, liếc mắt là có thể phân biệt được ngay.

Lúc đó nghe xong không thể tưởng tượng nổi kiểu khí chất đó ra sao, hôm nay mới có thể thấy được.

Có lẽ do phơi nắng ở bên ngoài lâu dài, làn da của những vận động viên này gần như cháy nắng đen nhẻm, hình thể cân đối vạm vỡ, trạng thái khoan thai tự nhiên, vừa xuống xe đã tích cực khởi động, ánh mắt tự tin kiêu ngạo nắm chắc phần thắng.

Còn có một điều giống như Lý Tầm nói, tất cả những vận động viên bắn cung đến từ các trường thể thao đều có phần quai hàm và gương mặt vuông.

Nếu như khi trước Lý Tầm không nói cho cậu biết những tiêu chuẩn chọn lựa người tài, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến những chi tiết này, còn khi đã biết rồi thì thật sự không thể không để ý được.

Tống Ngưỡng dụi má vào mặt kính, thở dài một hơi.

Vì sao mình lại có gen di truyền gương mặt nhỏ của mẹ vậy?

“Nghĩ gì thế anh bạn nhỏ?” Lý Tầm vỗ cánh tay cậu, “Xuống xe tập hợp.”

Tống Ngưỡng lấy lại tinh thần, vội vàng xách vali theo sau.

Bên cạnh xe của bọn họ là một chiếc xe van, bình thường đủ cho tám người ngồi, thế nhưng cửa vừa mở lại có hơn mười người chui ra, ai cũng là những người đàn ông to cao.

Tôn Gia Niên đứng cạnh cậu nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ cảm khái: “Mẹ kiếp, đội tuyển Ấn Độ đi thi đấy à? Nhồi thế quái nào được vậy!”

Tống Ngưỡng hớn hở cười, trạng thái vốn đang căng thẳng giờ đỡ hơn nhiều.

Tất cả những gì ở đây đều quá mới lạ đối với cậu, lúc nhân viên công tác và huấn luyện viên trưởng đối chiếu thông tin, ánh mắt cậu ngó nghiêng khắp mọi nơi.

Cậu nhìn lên lá quốc kỳ cờ đỏ năm sao tung bay phấp phới trên sân vận động, còn để ý thấy một mũi tên nhỏ trên tấm biển chỉ vào trụ sở huấn luyện của đội tuyển tỉnh.

Tống Ngưỡng kinh ngạc chọc chọc Lý Tầm, chỉ về tòa nhà huấn luyện xa xa: “Chỗ đó là nơi anh từng huấn luyện trước đây à?”

“Đúng vậy.” Lý Tầm cong khóe môi, “Sao em biết?”

Tống Ngưỡng chỉ vào ngực mình, “Trên bức ảnh chụp chung hồi bé, chỗ này trên áo anh có ký hiệu của đội tuyển tỉnh Nam Thành.”

“Quan sát tỉ mỉ đấy.”

“Đương nhiên rồi.” Tống Ngưỡng cầm máy ảnh trên cổ lên, chụp vài bức ảnh kiến trúc đằng xa, tranh thủ lúc Lý Tầm không chú ý còn nhắm máy ảnh vào góc nghiêng của anh.

Ánh mặt trời gay gắt vừa ló rạng phía đường chân trời, giống như một quả cầu lửa khổng lồ, tầng mây xung quanh bị nhuộm thành sắc cam nhạt, trên màn ảnh người đàn ông kia đang ngẩng cổ uống nước.

Sống mũi anh cao thẳng, lông mi vừa dày vừa dài, Tống Ngưỡng đang định nhấn màn trập thì tự dưng có một cái đầu khác chui vào hình ảnh.

Ngô Gia Niên cười ha ha với cậu, “Chụp cho anh một pô đi.”

“Ầy anh đợi lát nữa đi…” Tống Ngưỡng đẩy mạnh anh ta ra, nhưng vẫn chậm một bước.

Lý Tầm đã vặn nắp lại di chuyển theo đội rồi.

Cậu đã bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất.

Tống Ngưỡng tức giận phồng cả má lên, Ngô Gia Niên cầm lấy máy ảnh trong tay cậu, “Cậu muốn chụp cái gì, anh có thể chụp giúp cậu.”

Tống Ngưỡng áp tay lên mặt anh ta, hung hăng đẩy sang bên cạnh, bước nhanh đuổi theo Lý Tầm, sóng vai đi bộ với anh.

Lần tranh tài này kéo dài bốn ngày, thi đấu cá nhân hai ngày rưỡi, thi đấu tập thể một ngày rưỡi.

Lượng thí sinh dự thi đông đảo, cho nên lịch đấu sắp xếp vô cùng dày đặc, bắt đầu từ chín giờ sáng đến tận chín giờ tối mới kết thúc.

Trên đường đi, Tống Ngưỡng còn nhìn thấy rất nhiều vận động viên vác theo túi lớn túi nhỏ hành lý, có lẽ muốn vào khách sạn ở.

“Thầy ơi, có phải khi thi đấu giải tỉnh chúng ta cũng phải ở bên ngoài không?”

“Xem tình hình, nếu như địa điểm đấu xa quá thì sẽ ở khách sạn.” Lý Tầm vỗ bả vai cậu, “Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần điều kiện cho phép, nhà trường sẽ cố gắng hết sức sắp xếp xe buýt để chúng ta đi đi về về trong ngày.”

“Em cảm thấy thi thoảng ở bên ngoài một lần cũng rất tốt.” Tống Ngưỡng nghịch chiếc máy ảnh trong tay, cầm lên ngắm về phía anh, “Nếu như có thể ở chung một phòng với anh thì càng tốt.”

“Vì sao?”

“…” Tống Ngưỡng cúi đầu, đá bay một vài cục đá nhỏ, “Không có vì gì hết.”

Lý Tầm cũng không nghĩ quá nhiều, quan tâm hỏi han: “Trạng thái bây giờ của em thế nào? Có căng thẳng không?”

“Cũng ổn, chỉ hơi hơi thôi.”

“Cứ phát huy như bình thường là được, chủ yếu để tích lũy kinh nghiệm thi đấu.”

Tống Ngưỡng có phần hi vọng nhìn về phía anh, “Vậy… nếu như em giành được giải thi đấu cá nhân, anh có thưởng gì cho em không?”

“Em muốn thưởng gì?”

Trước khi đi Tống Ngưỡng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nói rất quyết đoán: “Đến Tết anh tới nhà em ăn cơm đi.”

Lý Tầm cong khóe miệng, “Thế chẳng phải là phần thưởng cho anh à?”

Tống Ngưỡng: “Anh có thể tới nhà em ăn cơm là chuyện khiến em rất vui.”

Trái tim Lý Tầm nóng lên.

Lời mời kiểu này thật sự quá đặc biệt, anh nghĩ có lẽ cả đời mình sẽ không quên được.

Khu vực thi đấu trong nhà đèn đuốc sáng choang, điều hòa thổi vù vù khí nóng, bọn họ được bầu không khí ấm áp vây quanh.

Lý Tầm đón nhận ánh mắt chân thành của cậu thanh niên, cảm giác tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng nhanh hơn.

“Sao ạ? Được không anh?” Tống Ngưỡng truy hỏi.

“Được.” Lý Tầm gật đầu nói: “Anh còn có thể làm cho em món sở trường của anh.”

“Thật sao?” Hai mắt Tống Ngưỡng tỏa sáng, “Anh sẽ làm món gì? Chay hay mặn? Có điều anh làm món gì em cũng thích ăn hết.”

Lý Tầm xoa mạnh sau gáy cậu: “Em cứ thi đấu thắng đã rồi tính tiếp!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.