Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 47: Lời Mời Sống Chung



Lời của Lý Tầm tiếp thêm cho Tống Ngưỡng không ít dũng khí.

Cậu quyết định tiếp tục đi tới đích, điều kiện tiên quyết là cần sự ủng hộ của bố mẹ, nếu không những áp lực này vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Muốn thuyết phục phụ huynh, vụ này chắc chắn cần dùng đến trí.

Gia đình nhà họ đưa ra quyết định gì đều cần giơ tay bỏ phiếu, nếu như có một người chịu đứng về cùng phe với cậu, vậy thì chuyện này sẽ dễ nói hơn rồi.

Đêm đã khuya, đèn phòng làm việc của bố cậu vẫn sáng.

Tống Ngưỡng đeo tạp dề loanh quanh trong bếp, cậu dùng tay nghề bếp núc lóng ngóng của mình làm bánh trứng, thịt xông khói, bánh mỳ nướng, cháo ngũ cốc.

Tống Cảnh Sơn nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Tống Ngưỡng bưng thức ăn khuya, cười rạng rỡ: “Bố vẫn đang bận ạ? Con làm chút bữa khuya, hay là bố con mình ăn cùng nhau đi?”

Tống Cảnh Sơn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Ngưỡng cũng nhìn theo ra ngoài: “Bố nhìn gì đấy?”

“Xem thử đêm nay trăng ló mặt ở cái góc nào.”

Tống Ngưỡng cười ha ha, quay người cầm giẻ lau hì hục vệ sinh lại mặt bàn.

Tống Cảnh Sơn bị thái độ ngoan ngoãn bất thình lình của cậu dọa sợ, phản ứng đầu tiên của ông là: “Con lại bát nháo cái gì ở trường nữa đúng không?”

Tống Ngưỡng liếc mắt, vừa sắp xếp lại giá sách vừa nói: “Lại là sao? Con phạm lỗi khi nào chứ?”

Tống Cảnh Sơn đẩy chân kính lên, cầm bát cháo ngũ cốc thổi, “Nói đi, chuẩn bị sẵn tinh thần quyết tử như con thiêu thân rồi chứ gì?”

Tống Ngưỡng cười hì hì, đóng cửa phòng lại, ngồi xuống sô pha rồi bắt đầu lải nhải bài phát biểu dài dòng.

Mắt kính của Tống Cảnh Sơn bị bát cháo ngũ cốc bốc khói nóng đọng lại hơi nước, ông gỡ xuống lau.

Bình thường đối tượng ông giảng dạy là sinh viên Đại học, cho nên không nghiêm khắc quá giống như giáo viên phổ thông, thái độ nói chuyện lúc nào cũng ung dung thong thả.

“Con thích bắn cung bố không có ý kiến gì, nhưng kể từ sau khi lên Đại học, thành tích của con xuống dốc không phanh, lẽ nào con không thấy sốt ruột chút nào sao?”

Tống Ngưỡng nói: “Đúng là tâm tư của con không đặt vào việc học, suốt ngày trốn tiết.

Nhưng con có thể cam đoan từ học kỳ này tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy nữa.”

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Sơn nghe thấy con trai dùng thái độ thành khẩn như thế để thừa nhận sai lầm, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Sau này thì sao? Chương trình học càng ngày càng nặng, con đi thi đấu khắp nơi, làm cách nào để chú ý đến học hành? Con đừng quên, ngôi trường này, chuyên ngành này đều là do con muốn chọn trước đây, bây giờ thì hay rồi.

Con có mục tiêu mới, cảm thấy học hành không quan trọng bằng bắn cung.

Tiểu Ngưỡng, con không thể lấy tương lai của mình ra làm trò đùa được đâu.”

Tống Ngưỡng nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Con biết, bây giờ con nên tập trung vào sách vở, bảo đảm điểm chuyên cần, giữ điểm số cao, giành được càng nhiều chứng chỉ càng tốt, tương lai tìm một công việc ổn định, cưới vợ sinh con, sau đó giáo dục con cái cũng giống vậy, nói cho nó biết sau này phải giống như con.”

Tống Cảnh Sơn gật đầu, “Đúng vậy, cuộc sống phải như thế, chẳng lẽ không phải sao? Con cảm thấy trải qua cuộc sống gia đình ổn định như vậy không thoải mái ư?”

Tống Ngưỡng vừa kích động vừa bất đắc dĩ, khua tay, “Nhưng đấy là cuộc sống mà bố mẹ hi vọng, hai người cảm thấy nó rất bình thường, một khi rời khỏi thế giới thoải mái như vậy sẽ không sống nổi.

Nhưng đó không phải cuộc sống mà con khao khát.

Con rất thích bắn cung, từ nhỏ đã thích.

Khi bắn trúng tâm, cảm giác sung sướng thỏa mãn khiến cơ thể con tiết ra dopamine(*), con cảm thấy sức lực mình tiêu hao vì nó, thời gian mình tiêu tốn vì nó đều đáng giá.”

(*) Một chất dẫn truyền thần kinh cực kỳ quan trọng đối với hoạt động trong não của bạn, người ta gọi đây là một loại hormone hạnh phúc.

Tống Cảnh Sơn khựng lại.

Tống Ngưỡng nói: “Từ nhỏ đến lớn, bề ngoài con đều nghe theo kế hoạch mà bố và mẹ sắp đặt cho con, kể cả đăng ký mấy lớp năng khiếu rồi học thêm gì đó, đều là bố mẹ chọn.

Thậm chí ngay cả bút máy và bảng chữ mẫu mua được đều là mẹ cảm thấy nó phù hợp với con.

Con sợ hai người không vui, vì vậy lần nào cũng tỏ ra gắng sức làm được tốt nhất có thể.

Nhưng khi con học những thứ này, con không thấy vui.

Con cảm giác mình giống như một cái cây thực vật, cho dù có được người ta cắt tỉa theo kiểu dáng họ muốn, thật ra nhận được sự công nhận và yêu thích của mọi người vẫn là điều họ mong mỏi hơn.”

Tống Ngưỡng càng nói vành mắt càng đỏ hoe, sắc mặt Tống Cảnh Sơn thay đổi.

Từ trước đến nay ông chưa bao giờ nghe con trai tâm sự những điều này, từng câu từng chữ giống như cây búa nện thẳng vào lồng ngực ông, thứ trong tay lập tức không còn mùi vị gì nữa.

Ông im lặng trong giây phút ngắn ngủi, nói: “Có một điều cần con hiểu rõ, bố mẹ đăng ký chương trình học cho con, không phải vì muốn hạn chế sự tự do của con mà ngược lại, cũng vì muốn tương lai con có thể tự do thoải mái hơn.

Giống như con nói, tất nhiên là bố mẹ sẽ không thể không quan tâm con rồi, để con tự do thật ra không hề khó.

Chỉ sợ đến một ngày, con lại chất vấn ngược lại bố mẹ, hỏi vì sao người khác đều có mà hai người lại không cho con.”

Tống Ngưỡng không nói lời nào.

Tống Cảnh Sơn thở nhẹ một tiếng, thoải mái đùa một câu, “Lần đầu tiên làm cha mẹ, không có kinh nghiệm gì.”

Tống Ngưỡng hơi nhếch khóe miệng cười nhẹ.

Tống Cảnh Sơn nói tiếp: “Bố mẹ chỉ đang cố gắng hết sức tạo điều kiện để con học được nhiều thứ, tương lai sẽ bớt vất vả hơn một chút.

Chỉ là thời thế đã khác rồi, những điều ấy đều là những thứ mà bố mẹ nghĩ là tốt nhất.”

Tống Ngưỡng cúi đầu, xoa xoa sống mũi cay cay.

Cậu nhớ khi con nhỏ được nghe bố kể, thời của họ cả thị trấn đều nghèo.

Đi học là một chuyện rất vất vả, mỗi ngày họ phải đi bộ mấy chục cây số để đến trường.

Đến mùa đông, băng tuyết ngập trời, trời rét cắt da cắt thịt, ngón chân lạnh cóng đến hôn mê bất tỉnh nhưng trên người lại toát mồ hôi ướt cả quần áo, càng thấy lạnh hơn.

Tất cả học sinh ngồi chung trong một căn phòng rộng chưa đến 20 mét vuông học bài, ngoài trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ.

Bố có một ngón chân bị hoại tử do bỏng lạnh khi còn bé, phải cắt bỏ một đoạn.

Khi đó rất nhiều trẻ con không có cơ hội được đi học, chỉ có thể làm công trong nhà máy hoặc làm ruộng.

Đã mấy chục năm trôi qua, bây giờ những con người ấy đã có tuổi, vẫn không biết được mấy con chữ, vẫn phải tiếp tục làm công việc ấy để tồn tại, đợi đến một ngày bị thế hệ sau thay thế.

“Bố, con biết bố lo lắng chuyện gì.” Tống Ngưỡng ngước mắt, thành khẩn nói: “Con không từ bỏ học hành vì bắn cung, nhưng con cũng xin hai người đừng ép con từ bỏ bộ môn này.

Chuyện này con đã nghĩ rất kỹ, nếu quả thật khả năng của con không thể tạo ra được thành tích tốt, vài năm nữa con sẽ giải nghệ.

Nhưng nếu hôm nay con cứ thế từ bỏ, tương lai nhất định sẽ hối hận.

Thật ra khi con nhìn thấy những thành viên xuất sắc hơn mình trong đội tuyển trường, con cũng rất ảo não, nuối tiếc vì sao không được trải nghiệm sớm hơn… Cũng may bây giờ vẫn chưa muộn lắm.”

Tống Cảnh Sơn chậm rãi xoa lòng bàn tay, né tránh ánh mắt của Tống Ngưỡng, dường như đang cân nhắc gì đó.

Tống Ngưỡng có thể nhận ra được sự mềm lòng từ thái độ của ông, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, nói: “Hay bố mẹ cho con thời hạn ba năm đi.

Nếu như trong thời gian này, con không chạm đến ngưỡng cửa của đội tuyển quốc gia được, như vậy chứng minh con thật sự không giỏi bộ môn này, sau này cũng sẽ không nhắc đến nó nữa, tập trung nghiên cứu chuyên sâu.

Nhưng nếu thật sự có cơ hội vào được đội tuyển quốc gia, xin bố mẹ hãy ủng hộ con được không?”

Con trai rất ít khi dùng giọng điệu thế này nói chuyện với ông, Tống Cảnh Sơn rầu rĩ, thái dương sắp xoa nhũn ra cả rồi.

“Sao con không nói với mẹ trước?”

“…” Đương nhiên phải hái quả hồng mềm trước khi muốn bóp rồi.

Tống Ngưỡng trái lương tâm nói: “Bố là trụ cột gia đình cơ mà? Bố phê chuẩn rồi, sao mẹ có thể không đồng ý được?”

Trụ cột gia đình này hiếm khi nào được tâng bốc đến mức lơ mơ.

“Nhưng con không được để điểm số khó nhìn thế này nữa, ít nhất phải hứa không được nợ môn, bài tập có vấn đề gì thì có thể tìm giảng viên, nếu thật sự không được nữa thì tìm bố.

Bố có rất nhiều, rất nhiều tiền bối, đều vô cùng nhiệt tình.”

Tống Ngưỡng ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng vẫn phát sầu.

Không phải cậu chưa cân nhắc đến chuyện học hành, ai mà không muốn thi cử được điểm cao? Nhưng một ngày chỉ có 24 giờ thôi, tốn thời gian lên lớp đã khiến cậu không có nhiều thời gian huấn luyện rồi, thậm chí thời gian ra ngoài cậu cũng không có.

Tắm táp xong chui vào trong chăn, Tống Ngưỡng nhìn thấy trên WeChat có một cuộc gọi video nhỡ, là Lý Tầm gọi đến, cậu sốt sắng gọi lại ngay.

Đợi một lúc, trên màn hình xuất hiện đèn treo trong phòng ngủ của Lý Tầm, bằng cảm giác của mình, cậu đoán anh đã lên giường.

Tống Ngưỡng trở mình, nằm nhoài về phía trước trong chăn.

Ánh sáng màn hình khiến đôi mắt cậu sáng bừng lên.

“Người anh đâu rồi?”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói uể oải của người đàn ông: “Ở đây.”

Tống Ngưỡng: “Mặt thì sao?”

Camera di chuyển xuống dưới, xuất hiện một cái đầu và bả vai trần trụi.

Tống Ngưỡng mở to mắt ra, “Anh ngủ trần hả?”

Lý Tầm “Ừ” một tiếng rất nhẹ, tỏ ý đúng thế.

Trong đầu Tống Ngưỡng xuất hiện hình ảnh nào đó, vừa ngượng vừa ngạc nhiên, “Sao trước đây ở khách sạn không thấy anh ngủ trần?”

Lý Tầm định kéo chăn cho có nhưng rất nhanh nó lại trượt xuống dưới một bên ngực, anh cũng chẳng buồn che đậy, “Hình như em mong chờ quá nhỉ? Thế lần sau chúng ta lại ngủ khách sạn cùng nhau, anh ngủ trần.”

“Được quá!” Tống Ngưỡng cười đến đỏ mặt tía tai, ván giường cũng đang rung rung.

Lý Tầm quan tâm hỏi thăm: “Em đã thẳng thắn với người nhà chưa?”

“Rồi ạ.” Mặt mày Tống Ngưỡng vẫn còn mang theo ý cười, “Bố em đồng ý cho em tập tiếp rồi, còn nói sẽ thuyết phục mẹ giúp em.

Nhưng mà vẫn nhắc em không được nợ môn.”

Nhắc đến đề tài chính, Lý Tầm tắt ti vi đi, nhếch miệng lên, “Thấy chưa, anh đã bảo chuyện chắc chắn sẽ không tệ như em nghĩ rồi.”

Tống Ngưỡng hỏi: “Trước đây anh có phải học lại không?”

Lý Tầm lắc đầu một cái, “Không, nhưng vì phải ra nước ngoài thi đấu nên thiếu bài kiểm tra, trì hoãn thêm một năm mới tốt nghiệp.”

“Vậy sao…” Tống Ngưỡng chống quai hàm, “Chỉ là em lo quá, thời gian huấn luyện vốn đã không nhiều, còn phải chia ra để ôn tập bài học, em cũng không phải Na Tra.”

Lý Tầm nghiêm mặt nói: “Em muốn cả cá và tay gấu, không phải không thể chiếm được mà là không dễ để chiếm được thôi.

Còn nếu như em muốn cả hai, thay vì chia 100% tinh lực của mình thành hai phần 50, chẳng thà sử dụng luôn 200% tinh lực.”

Một câu thức tỉnh người trong mộng.

Tống Ngưỡng vỗ gáy một cái, sao trước đây mình không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Thời gian cá nhân không đủ, vậy thì chẳng phải dọn thẳng ra khỏi ký túc xá sẽ tốt hơn sao?

Tống Ngưỡng quyết định rất nhanh, tải một app xuống rồi tìm thử nhà cho thuê gần trường.

Cậu nhớ ra lần trước Châu Tuấn Lâm có nói muốn tìm người thuê chung bên ngoài, tiện để quay vlog, chỉ có điều giá thuê hơi tốn kém, cho nên vẫn chưa quyết định được.

Cuộc gọi video vẫn chưa ngắt máy, Tống Ngưỡng hỏi: “Thầy ơi, anh dùng app nào để tìm nhà vậy? Nhà trong app này đắt quá, đã chia đôi với bạn cùng phòng rồi mà vẫn tốn khẩu phần lương thực nửa tháng của em.”

Lý Tầm không nhịn được cười, “Giá thuê cao không liên quan đến ứng dụng, em đổi app nào cũng vậy thôi.”

“Ồ…” Gương mặt Tống Ngưỡng tỏ ra thất vọng.

Lý Tầm chỉ chờ đến lúc này, vờ như lơ đãng nói: “Thật ra chỗ anh vẫn còn rất trống, hay là em chuyển đến ở chung với anh cũng được.

Anh không lấy tiền thuê nhà của em, chỉ cần quét tước vệ sinh thôi.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.