Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 71: “anh Luồn Tay Vào Đây Này”





Tống Ngưỡng rút một góc tấm thẻ trong túi áo ra xác nhận một cái rồi lại vội vàng nhét vào, tựa như sợ rơi ra, còn vỗ vỗ túi áo.

Lý Tầm nhìn thoáng qua động tác nhỏ này của cậu, cắn răng nhịn cười.
Vương Nam Phong đứng ở cửa phủi tuyết còn vương trên tóc và quần áo, xoa tay vào trong: “Sao rồi, đã quen với môi trường ở đây chưa?”
Tống Ngưỡng gật đầu, “Nhiều dụng cụ cao cấp quá, cháu chưa bao giờ được dùng.”
“Chà, cái này thì không sao, sẽ có đàn anh đàn chị giúp đỡ chỉ bảo cho cậu.

À đúng rồi——–” Vương Nam Phong lấy điện thoại di động ra, “Thêm WeChat đi, nhiệm vụ huấn luyện sáng hôm sau chúng tôi sẽ gửi trước một đêm thông báo vào nhóm chat cho mọi người, nhớ kiểm tra kịp thời, sau khi vào nhóm nhớ đổi biệt hiệu.”
Trong nhóm chat tính cả Tống Ngưỡng có tổng cộng 97 người, nhóm chat tên là “Đếm ngược 198 ngày đến Giải vô địch thế giới“.
Mỗi lần Tống Ngưỡng nhìn thấy mấy kiểu đếm ngược thế này đều vô thức sinh ra cảm giác gấp gáp chuẩn bị chiến đấu thi Đại học.
Quản trị nhóm chat là huấn luyện viên trưởng Vương Nam Phong, tiếp theo là huấn luyện viên phó Tiết Dương.

Mỗi huấn luyện viên có một trợ lý, ngoài ra còn có hai người là lãnh đạo chịu trách nhiệm giám sát, còn lại tất cả đều là những vận động viên đến từ khắp nơi trên cả nước vội vã đến tham gia tuyển chọn thi đấu, nam và nữ mỗi bên chiếm 50%.
Tống Ngưỡng lướt đến ảnh đại diện của Lý Tầm, hiển thị: Đội Bắc Kinh – Lý Tầm.
Chắc đây là lứa gia nhập đội đầu tiên, cho nên ảnh đại diện khá cũ.
Trong nhóm chat có hơn mười vận động viên mà Tống Ngưỡng có thể kể tên, có người từng tham gia ASIAD, cũng có người từng tham gia Thế vận hội Olympic.

Bọn họ giống như Lý Tầm, đều là những danh tướng bộc lộ tài năng trong giải đấu ngoài trời.
Nếu như trên đường tới Tống Ngưỡng vẫn còn xoắn xuýt liệu chuyến đi này có đáng giá không, vậy thì khi nhìn thấy tên bọn họ, đáp án của cậu đã rõ ràng.
Có thể được đấu một trận với nhiều tiền bối thế này, cho dù thế nào đều đáng giá.
Đến giờ ăn tối, Tống Ngưỡng đi theo Lý Tầm đến căng tin trụ sở.

Nơi này còn rộng hơn một chút so với tưởng tượng của cậu, có ba cửa sổ lấy cơm, mùi hương thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí.


Ngoại trừ đội bắn cung thì bên cạnh còn có đội bắn súng.
Rất nhiều danh tướng đẳng cấp thế giới từng giành được huy chương Olympic về cho Tổ quốc.

Trước đây Tống Ngưỡng chỉ có thể thấy họ trên ti vi, bây giờ được đứng cùng chỗ xếp hàng lấy cơm cùng, cậu có cảm giác cực kỳ không chân thực.
Những người này đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, có khoảng thời gian làm mưa làm gió, từng cái vung tay nhấc chân đều mang khí chất rất tự tin.
Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm vào một vị giành được chức vô địch thế giới, đối phương cũng nhìn sang cậu, thân thiện cười: “Mới đến hả? Trước đó chưa từng thấy cậu.”
Tống Ngưỡng không ngờ đối phương lại mở lời trước, vẻ mặt cậu có phần kích động: “Vâng đúng rồi ạ, hôm nay em mới đến.

Trước đây em từng xem trận đấu của anh, nhất là giải vô địch thế giới năm 2014, anh chơi quá hay, quá ngầu luôn! Không ngờ sinh thời còn có thể được nhìn thấy người thật.”
Có lẽ anh ta đã quá quen với những lời khen ngợi thế này, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, mỉm cười hỏi cậu: “Cậu đến tham gia tuyển chọn giải vô địch thế giới sao?”
“Vâng vâng.”
Nhà vô địch khích lệ: “Vậy cố lên nhé, phải ăn nhiều vào, nếu không không có sức đâu.”
“Được ạ được ạ, ha ha anh cũng thế nhé!”
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng được gặp nhà vô địch thế giới, cậu cười khúc khích cúi đầu khom lưng.

Kết thúc cuộc trò chuyện còn hẹn với người ta khi nào rảnh thì đến khu vực tập bắn súng trải nghiệm cảm giác sử dụng súng trường hơi.
Lý Tầm ngoảnh mắt nhìn toàn bộ quá trình, cuối cùng bật ra một tiếng “Hứ” chua lòm.
Tống Ngưỡng nói chuyện rất hợp cạ với nhà vô địch kia, lấy đầy thức ăn xong thì lại ngồi chung trên một dãy bàn dài.

Lý Tầm thì ngồi đối diện cậu, nghe bọn họ trò chuyện từ giải đấu súng trường hơi cho đến thời gian huấn luyện ở quê hương.
Vừa nghe nói đối phương cũng là người Nam Thành, Tống Ngưỡng lại hào hứng, “Anh cũng từ đội Nam Thành sao? Em cũng là người Nam Thành này, có nghĩa hai chúng ta là đồng hương!”
Lý Tầm sắp đảo mắt lên trời, “Mau ăn cơm của em đi!”
“Em ăn đây mà!” Tống Ngưỡng giống như học sinh mất tập trung, xúc được hai thìa cơm rồi lại quay đầu hỏi: “Có phải kích cỡ bia giấy của súng trường hơi rất nhỏ không? Trước đây em nhìn thấy có người gửi ảnh chụp tới, chỉ dài như ngón trỏ thôi.”
“Chắc cậu đang bảo loại 10 mét, bia thật thì không dài như thế.” Nhà vô địch cong ngón trỏ và ngón cái lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ: “Chỉ tầm này thôi, ngày mai khi nào đi ăn anh mang bia giấy tới cho cậu xem thử.”
“Được! Anh cũng đừng quên nhá.”
“Thêm WeChat đi, cậu nhớ nhắc anh nhé, không nhỡ anh lại quên mất.”
“Được ạ!” Tống Ngưỡng thò tay sờ túi, bỗng nhiên cảm giác đùi phải bị cái gì đó quấn lấy.

Dưới gầm bàn có người đang dùng đôi chân ôm lấy chân cậu từ phía bên kia, đồng thời càng ép càng chặt, còn ám muội trắng trợn cạ lên mắt cá chân cậu.
Tống Ngưỡng muốn rụt đùi phải mình về nhưng không thành công, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi không được ngay ngắn cho lắm, ngẩng đầu lên nhìn.

Lý Tầm đang lặng lẽ dùng dao thái bít tết, nhìn cậu bằng ánh mắt cảnh cáo, “Tập trung vào đồ ăn tí đi.”
Tống Ngưỡng bừng tỉnh.
À, đây là đang ghen.
Cậu nhịn cười, cũng duỗi chân sang cạ lên mắt cá chân Lý Tầm: “Em biết rồi mà.”
Sau khi ăn xong, Tống Ngưỡng theo đoàn người đến khu vực huấn luyện ngoài trời.

Tuyết lớn chưa ngừng, lá cờ phía xa xa bay phần phật trong gió Bắc.

Mấy trợ giảng che ô, đi đến dưới chân tường thay bia giấy cho mọi người.
Vu Thận Vi run lên bần bật, “Lạnh thế này, ngay cả cung cầm cũng không vững, bắn thế nào vậy?”
Vào buổi tối, nhiệt độ ở Bắc Kinh là -7 độ C, nơi bọn họ đứng không có gì che chắn nên chẳng khác gì đang đứng ngoài trời.
Không khí lạnh xâm nhập vào phổi đến là dã man, hơi ấm ít ỏi trên người nhanh chóng tản đi.

Tống Ngưỡng nghiến chặt răng, bật lên bật xuống tại chỗ vài vòng nhưng cơ thể vẫn vô thức run lên, kẽ răng cũng xuýt xoa rít lấy khí lạnh.
Da cậu đã khô lắm rồi, cánh môi cũng bong tróc.


Nếu bây giờ mà lia tờ giấy lên chắc chắn mặt cậu sẽ bị cắt ra máu mất.
Lý Tầm đặt cung tên trong tay xuống, đi tới đưa cho cậu hai miếng dán giữ nhiệt, “Dán cái này vào lòng bàn chân, chân ấm thì trên người sẽ khá hơn một chút.”
Tống Ngưỡng nhận lấy, suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy anh còn nữa không?”
“Anh không lạnh, anh có nước nóng rồi.” Lý Tầm vặn bình giữ nhiệt của mình ra, rót một chút vào nắp cốc rồi thổi phù phù đưa cho cậu, “Em uống nhiều vào cho ấm người lên.”
Nước trà nhạt màu, trong nắp cốc nổi lơ lửng vài lá trà, Tống Ngưỡng cúi đầu ngửi thử, “Là trà đào Ô Long sao?”
Lý Tầm “Ừ” một tiếng, “Cẩn thận bỏng, anh vừa mới pha.”
Vu Thận Vi thấy thế, cũng tự hào mình có da mặt dày, nói: “Huấn luyện viên, em cũng muốn ấm dạ dày nhưng không mang cốc theo.”
Lý Tầm hất cằm, “Bên kia có máy đun nước, còn có cốc giấy dùng một lần nữa.”
Vu Thận Vi: “…”
Tống Ngưỡng dán xong miếng giữ nhiệt, giơ cao chân lên khởi động tại chỗ, đợi đến khi cơ thể dần dần ấm áp hơn mới nhấc cung cài tên.
Do ngón tay không có độ ấm nên khi dây cung căng ra siết chặt vào rất đau, mặt bia mơ hồ trong gió tuyết.

Lần đầu tiên cậu không kiểm soát được tốc độ đã thả dây cung ra, bắn trúng vòng 7 điểm vô cùng thê thảm.
Trong đội cũng có nhiều người mắc sai lầm giống cậu, tất cả mọi người đều chưa thích ứng được với thời tiết như vậy, thậm chí có chút tự trách bản thân.
“Lạnh quá, hoàn toàn không ghi được điểm tốt.” Giọng Vu Thận Vi cũng đang run rẩy.
Tống Ngưỡng quay đầu nhìn lướt qua Lý Tầm, động tác nhấc cung ngắm bia của anh lưu loát như bình thường, hoa tuyết theo gió bám lên vành mũ và cung tên của anh, tạo thành một lớp mỏng.
Người đàn ông này cứ như có mồi lửa đốt trên người, không run cầm cập không oán trách, chỉ hướng về phía đối diện, ấn đường anh khẽ nhíu.

Giây phút clicker hạ xuống trong chớp mắt, mũi tên bay ra ngoài.
Sau khi nhìn qua ống nhòm, huấn luyện viên nói: “Dưới mười, đè vạch.”
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Dưới mười có nghĩa là mũi tên chếch xuống phía dưới của vòng 10, vừa vặn đè lên vạch.

Trong tầm bắn 70 mét có thể bắn ra được thành tích như vậy đã là rất xuất chúng, đừng nói trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt thế này.
Tống Ngưỡng tiến lên lĩnh giáo kinh nghiệm, Lý Tầm nói: “Là vấn đề tốc độ gió, hôm nay gió lúc nhanh lúc chậm.

Em có thể nhắm mắt lại, chìa tay cảm nhận thử xem.”
Tống Ngưỡng nghe lời, thông qua kẽ ngón tay tìm hướng gió.
Mấy lượt tiếp theo, Tống Ngưỡng dần dần tìm được cảm giác, tìm thấy quy luật.

Khi gió lớn, đầu ngắm chếch về bên phải, khi gió nhỏ thì chếch về bên trái một ít.

Xuất thần bắn một lúc, cậu hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn ở đầu ngón tay, cơ thể cũng ấm dần lên.
Dây cung bật mũi tên cuối cùng bay đi, trợ giảng đứng phía sau vỗ tay, “Đè vạch 10, rất tuyệt! Có thể hạ thấp xuống một chút là đẹp.”
Tống Ngưỡng chạy đến gần huấn luyện viên nhìn qua ống nhòm, mười mũi tên dần dần di chuyển về phía tâm bia.

Cậu hài lòng cong khóe miệng.
Huấn luyện kết thúc lúc chín giờ, mọi người thu dọn đồ đạc đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Tống Ngưỡng đang đi theo dòng người, chợt nhớ ra gì đó, bước chân khựng lại.
Vu Thận Vi hỏi: “Sao đấy?”
Tống Ngưỡng nói: “Cậu lên trước đi, hình như tôi để quên đồ.”
Vu Thận Vi chê bai: “Đồ con lừa.”
Đương nhiên Tống Ngưỡng không phải đồ con lừa, cậu chỉ lo trực tiếp đến phòng Lý Tầm bị mọi người nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Ngày đầu tiên gia nhập đội tỉnh, lãnh đạo đã đọc từng điều lệ quy định cho mọi người rồi, trong đó có một cái———Nghiêm cấm yêu đương trong đội.
Sở dĩ có nguyên tắc cứng nhắc như vậy là vì không chỉ lo lắng vận động viên yêu đương sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp mà còn sợ, lỡ như một trong hai người giải nghệ thì sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của nửa kia.

Đợi đến khi đoàn người đi gần hết, Tống Ngưỡng mới dáo dác đi ra khỏi phía sau cái cây, phủi tuyết dính trên mũ.
Phòng của Lý Tầm ở tầng bốn, cậu sợ gặp người khác nên cố ý đi vòng, khi đẩy cánh cửa vào mới phát hiện Lý Tầm đang ngồi xổm ở cửa ra vào, trong tay cầm điện thoại di động đánh chữ.
Tống Ngưỡng ngây ngẩn cả người: “Anh ngồi xổm ở đây làm gì?”
Lý Tầm ngồi dậy, nện lên bắp chân đã tê cứng, “Thẻ anh đưa cho em rồi mà, anh phải chờ em đến mở cửa.”
“Anh chỉ có một cái thẻ thôi á?” Tống Ngưỡng vội lấy thẻ trong túi ra đưa cho anh, “Thế anh còn đưa cho em làm gì?”
Lý Tầm: “Trêu em.”
Tống Ngưỡng cười ha ha xong thì nhỏ giọng chế nhạo: “Anh biết đùa lưu manh hay đấy.”
Vừa dứt lời người đã bị đẩy vào phòng, còn không chờ cậu phản ứng, làn môi ướt át đã đè xuống, cơ thể cao lớn vững vàng đè cậu lên sau cánh cửa, hơi thở mùi đào tràn vào xoang mũi.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn nhau, động tác của Tống Ngưỡng vẫn trúc trắc như cũ, chỉ xuất phát từ bản năng ôm lấy lưng Lý Tầm, lần theo cột sống mơn trớn lên trên, một tay khác đè lên ngực anh.
Cậu rất thích cảm nhận nhịp tim đập nhanh liên hồi của đối phương.
Hơi thở hai người vấn vít vào nhau, một nửa giao hòa, một nửa phả vào không khí.

Lý Tầm hơi nghiêng đầu với biên độ nhỏ, môi càng dùng sức ép chặt, đầu lưỡi tiếp xúc với nửa kia ướt át, cùng lúc đó, bàn tay anh cũng thành thạo thăm dò vào bên trong áo lông mềm mại.
Đầu tiên sờ men theo đường may bên quần thể thao, sau đó lên đến phần eo và bụng săn chắc.
Tống Ngưỡng rối loạn hơi thở vì bàn tay không ngừng di chuyển của anh, run rẩy hừ nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn: “Tay anh lạnh ghê.”
Lý Tầm đang muốn rút tay ra ngoài thì nghe thấy cậu nói: “Anh luồn tay vào đây này, em ủ ấp cho anh.”
Giọng nói của cậu rất khẽ, hình như do xấu hổ quá nên trông rất giống đứa trẻ ngoan ngoãn mang theo âm mũi quyến rũ.

Lý Tầm sao mà chịu nổi, một tay anh nâng gáy cậu hung hăng hôn lên, một tay sờ đến khóa kéo áo khoác của cậu, nhanh chóng kéo xuống, tiếp đó là của bản thân.
Sau khi vào nhà, bọn họ còn chưa thay giày, không ai rảnh để ý tới.

Lý Tầm di gót chân cởi giày ra, ôm lấy cậu lùi lại.
Không gian trong phòng có rèm cửa sổ che lại, Tống Ngưỡng mở mắt muốn nhìn anh nhưng lại không thấy rõ ràng, chỉ cảm giác Lý Tầm dẫn cậu đến bên giường.

Cậu đã dự đoán được chuyện phát sinh tiếp theo, gương mặt ửng hồng.
Lý Tầm ngồi lên giường, giơ tay cởi áo len của mình ra, sau đó lại cởi cho cậu, động tác hơi nôn nóng.
Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm anh ở trần, nuốt nước bọt, duy trì chút lý trí còn sót lại, hỏi: “Anh cần, cần tắm không?”
“Không tắm.” Lý Tầm cúi người áp lên cậu, đè người xuống dưới thân mình, bàn tay luồn vào lớp áo trong cùng, dịch chuyển lên trên: “Anh không chờ được.”
Mỗi khi Tống Ngưỡng nghe thấy anh nói ra vài lời thân mật không phù hợp với hình tượng là gương mặt cậu lại giống như bị lửa thiêu, đầu chậm rì chui ra khỏi áo, tóc đã rối tung lên.
Nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống bả vai cậu, bên tai là tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của Lý Tầm.

Sau khi bọn họ làm xong vài chuyện Trường Bội không cho phép miêu tả, Lý Tầm với tay muốn bật đèn lên thì bị Tống Ngưỡng cản lại, “Đợi lát nữa…”
“Sao thế?” Anh mỉm cười, “Xong cả rồi vẫn còn thẹn thùng sao?”
Tống Ngưỡng vùi mặt vào khuỷu tay anh cười: “Có cần em giúp anh một tay không?”
“Em muốn giúp anh một tay, dù sao cũng phải lau qua đã.” Lý Tầm tìm hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, rút ra năm, sáu tờ, thấy chưa đủ lại rút thêm hai tờ nữa, “Em nhịn bao lâu rồi? Nhiều thật đấy.”
“Này!” Hai mắt Tống Ngưỡng vẫn còn phủ hơi nước, cậu xấu hổ đạp anh một cước, “Anh đừng có hỏi việc riêng tư thế được không…”
Lý Tầm lau xong vứt giấy vệ sinh sang một bên, tiến đến sát bên mặt cậu, cắn lên tai cậu, “Không nói thì thôi, dù sao sau này em có muốn nhịn cũng không được.”
Nói xong, anh kéo cái chăn bị lãng quên trong góc đắp lên người, giống như báo săn bắt được con mồi vồ tới, mạnh mẽ xoa nắn ôm Tống Ngưỡng vào lồng ngực..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.