Nhờ Nhậm Tùy Ý giới thiệu, cứ lâu lâu nàng lại đi phiên dịch một bữa, công
việc này chẳng những tự do tự tại mà còn rủng rỉnh tiền bạc. Một buổi
trưa nọ, nàng vừa xong việc ở trung tâm thương mại thì Long Chiếu Vũ gọi điện hỏi nàng có muốn đến nhà mẹ anh ta ăn cơm dinh dưỡng không. Nàng
nhớ lại thời gian nàng nằm sốt mê man trong bệnh viện, bà Long đã nấu
cháo mang vào cho nàng, vì vậy liền vui vẻ ưng thuận cùng anh ta đi thăm mẹ.
Trong thời gian đợi Long Chiếu Vũ đến, nàng ghé qua quầy
thực phẩm dinh dưỡng mua dầu cá biển biếu bà Long. Đang mua hàng, nàng
bất chợt nghe có người kêu tên mình bằng giọng cực kỳ kinh ngạc và mừng
rỡ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy A Mai. Nàng chỉ hỏi thăm A Mai một
chút sau đó chào tạm biệt. Lúc gần đi, A Mai ấp a ấp úng nói: “Phương
Hữu Lân, tớ biết cậu và tổng giám đốc Lý đã lâu rồi không gặp nhau.
Nhưng dạo này sức khỏe anh ấy kém lắm, anh ấy rõ ràng là biết mà vẫn bỏ
mặc bản thân, thuốc không uống, ai khuyên cũng không chịu nghe, có hai
lần gắng không được phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Anh ấy…”
Phương Hữu Lân hít một hơi thật sâu, cắt ngang lời A Mai: “Tớ và anh ấy giờ đã như người xa lạ, không còn dính dáng gì với nhau nữa hết.”
A Mai dè dặt nhìn nàng, sau mấy lần ngập ngừng, rốt cuộc chỉ nói: “Xin lỗi,
tại tớ nhiều chuyện. Tớ chỉ nghĩ nếu như chính cậu khuyên thì anh ấy ắt
hẳn sẽ nghe theo.”
Nàng buồn bã lắc đầu, không nói nên lời.
A Mai đi rồi, Phương Hữu Lân vẫn đứng thừ người trước cửa. Đương lúc
không biết suy nghĩ đi lạc chốn nào, tiếng di động réo rắt làm nàng giật bắn – là Long Chiếu Vũ gọi nói với nàng anh ta sắp đến.
Trong
lúc thẫn thờ, nàng không thấy Long Chiếu Vũ đi về phía nàng, cũng như
nàng không thể biết một nhóm ekip chụp ảnh đang cùng lúc tiến đến từ
phía sau. Từ giữa nhóm người, một cô gái trẻ trung ăn vận trang điểm
trau chuốt bước nhanh đến, cất tiếng gọi rất êm tai: “Anh Long, lâu lắm
rồi không gặp anh.” Phảng phất trong câu nói chừng như có cả hờn giận,
oán trách. Vì đứng gần nên Phương Hữu Lân nghe thấy người trợ lý của cô
gái la khẽ: “Loan Loan, không được!” Chỉ tiếc đã quá muộn.
Long
Chiếu Vũ không thể ngờ sẽ phải chạm trán với cô gái đứng bên cạnh Phương Hữu Lân, anh ta lập tức giới thiệu hai người với nhau: “Đây là cô Lâm.”
Phương Hữu Lân nghe là đoán được ngay anh chàng cũng chẳng nhớ nổi tên người ta, vì thế thoải mái nói: “Chị họ Phương.”
Cô Lâm đó rất nhanh đã bị trợ lý kéo đi. Ngồi trên xe cả chặng đường,
Phương Hữu Lân luôn luôn trầm mặc. Long Chiếu Vũ nhìn sang bên thấy nàng hơi chau mày, giống như đang tập trung nghĩ ngợi vấn đề rất phức tạp.
Anh ta cho rằng nàng để ý chuyện vừa rồi, vội vàng giải thích: “Anh gặp
cô ấy trong một lần đi hát karaoke, sau đó chỉ cùng đi ăn bữa cơm rồi
thôi.”
Phương Hữu Lân nghĩ một chút mới hiểu ra Long Chiếu Vũ
đang giải thích chuyện vừa nãy, nàng cười nói: “Mấy món nợ đào hoa của
anh phải mất bao lâu mới bằng không được ha?”
Lời này đối với Long Chiếu Vũ có sức động viên đáng kể, anh ta đáp: “Tất cả đều là nợ khó đòi, đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi.”
Nàng rất vui mừng khi gặp bà Long, bà bác cũng thật lòng cám ơn nàng vì món
quà chu đáo. Sau bữa ăn dinh dưỡng thanh đạm, Long Chiếu Vũ thấy nàng
không hăng hái cho lắm nên mau chóng đưa nàng về thẳng nhà.
Ngang qua nhà Lý Minh, nàng bất giác nhìn lướt qua – xe anh đang ở đó.
Đợi Long Chiếu Vũ đi rồi, nàng qua nhà Lý Minh, đứng tần ngần trước cửa
thật lâu rồi mới hạ quyết tâm ấn chuông. Nàng tự ra tối hậu thư cho
mình, nếu đếm ngược từ bảy đến một mà anh vẫn không mở cửa thì nàng sẽ
bỏ đi ngay tức khắc. Đếm đến một, nàng nhanh chóng xoay người, ngay lúc
ấy cánh cửa sau lưng nàng bật mở, giọng nói rụt rè của Lý Minh vọng tới: “Phương Hữu Lân?”
Lòng nàng run lên, nàng quay lại, nỗ lực thể hiện vẻ mặt tươi tắn, nhưng đến phút 89’ lại thành tươi tắn một cách sống sượng.
“Em hay thấy xe anh ở đây, dạo này anh thường về nhà à?”
Anh chỉ gật đầu một cái thay vì trả lời. Anh gầy rộc người, không còn giống bộ dáng ‘đầu heo’ của ngày trước một chút nào. Trông anh như phải vịn
vào khung cửa mới có thể đứng vững trước mặt nàng vậy.
“Em sao rồi? Mọi việc vẫn ổn chứ?”
“Cũng bình thường.” Nàng cắn môi, không biết nên nói gì cho phù hợp với hoàn
cảnh này, cuối cùng chỉ nói: “Anh nên để tâm đến sức khỏe nhiều hơn,
bằng không sẽ khiến mọi người lo lắng. Nếu lỡ anh ngã bệnh, nhân viên
của anh sẽ không biết trông cậy vào ai.” Nhìn lại thấy ánh mắt anh bỗng
sáng ngời, khóe môi còn có cả nụ cười kín đáo, nàng đột nhiên giận bản
thân mình lắm chuyện, thế là liến thoắng nói ‘Tạm biệt’ rồi quay ngoắt
đi.
Nàng trăn trở trong giấc ngủ suốt đêm hôm đó. Giữa chiêm bao, nàng mơ thấy mình chạy mãi, chạy mãi trên cầu cao tốc, chạy về phía
bóng dáng Lý Minh ở nơi tận cùng, nhưng dù có gắng chạy đến mấy nàng
cũng vĩnh viễn không đến được nơi có anh.
Hôm sau nàng chủ động
hẹn Long Chiếu Vũ ăn cơm những hai lần, hy vọng có thể mau mau xóa sạch
bóng dáng anh trong trí óc. Nhưng cách làm này lại phản tác dụng, bởi
nàng càng muốn quên, thì những kỷ niệm nho nhỏ, vụn vặt lại ùa về càng
nhiều từ những góc ký ức tưởng chừng đã sắp tan biến.
Thậm chí
giấc ngủ của nàng cũng suy giảm. Vào một buổi tối, Phương Hữu Lân lấy
gương ra săm soi, phát hiện ra lũ nếp nhăn và bọng mắt đáng ghét, liền
quyết định đắp mặt nạ rong biển. Đang đắp nửa chừng thì nghe tiếng
chuông cửa, lát sau mẹ nàng gõ cửa phòng nàng hỏi: “Con ngủ chưa? Có
Vương Khả Tâm tìm con đấy, con có quen không?”
“Con không quen, mẹ mở cửa thả chó đi!”
“Con bé nói nó là chị họ của Lý Minh.”
Phương Hữu Lân lập tức vọt xuống giường, đi chân không ra mở cửa rồi quáng
quàng chạy xuống dưới nhà. Ngoài cửa không chỉ có Vương Khả Tâm mà còn
có cả A Mai và Long Chiếu Vũ. Cả ba người mặc dù đều đang sốt ruột nhưng khi thấy khuôn mặt xanh đen của nàng vẫn không tránh khỏi thảng thốt.
Mẹ nàng chạy theo nói: “Con mau đi rửa mặt sạch sẽ rồi mặc quần áo đàng
hoàng vào!”, sau đó mời mọi người vào nhà ngồi.
Nàng khẳng định
đã xảy ra chuyện, chắc chắn Lý Minh đã xảy ra chuyện. Trong phút hoảng
loạn, nàng nhầm kem đánh răng thành sữa rửa mặt. Cuối cùng nàng tẩy rửa
qua quýt, mặc ngược áo sơ mi rồi lao xuống lầu.
A Mai là người
bình tĩnh và nắm rõ tình hình nhất, cô nói ngắn gọn: “Ba ngày trước tổng giám đốc Lý đi Sơn Tây khảo sát. Tám giờ tối nay phó tổng đi cùng anh
ấy gọi điện, nói là lúc chạng vạng trong khu vực hầm mỏ xảy ra sự cố,
đoạn hầm chỗ họ đang đứng sập xuống bất ngờ. Tổng giám đốc Lý bị chấn
thương do va đập, hiện đã đưa vào bệnh viện tốt nhất của Thái Nguyên,
nhưng tình trạng rất nghiêm trọng, không chỉ gãy xương nhiều bộ phận
trên cơ thể mà còn hôn mê sâu.”
Nói đến đây, A Mai ngừng một
chút, Phương Hữu Lân vẫn ngồi im phăng phắt. Cô lại nói tiếp: “Những
người khác không hề hấn gì, bởi vì trên thực tế mọi người hoàn toàn có
thời gian chạy ra ngoài. Nhưng tổng giám đốc Lý vì liều lĩnh quay lại
tìm đồ vật bị rơi nên mới gặp tai nạn. Phó tổng Lưu kể với tớ trên đường đến bệnh viện tay anh ấy vẫn nắm chặt vật đó, nghe bảo là sợi dây đeo
tay bằng vàng loại bình thường, bên ngoài có gắn chìa khóa.”
Sợi
dây đeo tay đó đã nhắc nàng nhớ lại chuyện xảy ra vào cái đêm kia. Nàng
cố giữ cho giọng mình không run rẩy, từ tốn nói: “Tớ và tổng giám đốc Lý không có quan hệ gì đặc biệt, vả lại lâu rồi cũng không còn giữ liên
lạc, chuyện này vẫn nên báo cho người thân của anh ấy biết thì tốt hơn,
một mình tớ chỉ e không làm được gì.”
Mẹ nàng không biết chuyện
giữa nàng và Lý Minh, chỉ ngồi một bên im lặng lắng nghe. Đối với loại
chuyện liên quan đến mạng người này, bà cũng rất tán thành câu trả lời
của con gái.
Vương Khả Tâm nắm chặt tay Phương Hữu Lân, rơi nước
mắt, khẩn khoản nói: “Lý Minh từng kể chị nghe về em, chị khẳng định chú ấy quyết tâm một lòng một dạ yêu em. Chị không biết tình cảm giữa hai
em đã phát triển đến đâu, nhưng nghe nói trong lần duy nhất tỉnh lại
trên đường đi, chú ấy đã gọi tên em. Trong bảng khai lưu tại công ty,
chú ấy đã điền tên em vào mục người đầu liên lạc nếu gặp trường hợp khẩn cấp.” Chị tạm dừng, quay qua nhìn A Mai, A Mai liền đưa bảng khai đó
cho nàng xem. Thời gian viết bảng khai là vào một tuần trước, hơn nữa
người thân được hưởng bảo hiểm cũng chính là nàng!
“Chị là người
thân trong nước duy nhất của chú ấy, chị đã nhắn ba mẹ chú ấy lập tức
trở về rồi. Chị xin em, Phương Hữu Lân, cho dù là người dưng nhưng thấy
cái chết trước mắt, em cũng không thể không cứu mà. Em hãy đi cùng chị
đến đó, nhé? Chị tin chắc người cậu ấy cần nhất là em.”
Mẹ nàng
lập tức tỏ ý phản bác, có nói gì đi nữa thì bà cũng không muốn để con
gái mình vướng vào chuyện sống chết của người khác. Long Chiếu Vũ liền
thuyết phục bà: “Thưa bác, bác có thể cho phép Phương Hữu Lân đi trước
được không? Tụi cháu sẽ nhờ luật sư chuẩn bị hồ sơ ngay bây giờ. Thật ra cũng không phải bảo cô ấy ra quyết định gì thay cho Lý Minh cả, chỉ là
mong muốn cô ấy có thể ở bên cạnh cậu ấy mà thôi. Lý Minh là bạn tốt
nhất của cháu, cháu quen nhà họ đã hơn mười năm nay, họ thật sự là những người rất tốt.” Những lời này của anh ta quả thật đã hoàn toàn xoay
chuyển thái độ của mẹ nàng.
Phương Hữu Lân trút tiếng thở dài,
nói: “Vậy mọi người còn chần chờ gì nữa mà không đưa tôi tiền, địa chỉ,
số điện thoại liên lạc, vé máy bay? Tôi đi chuẩn bị đồ đạc đây.”
Chuyến bay sớm nhất khởi hành lúc tám giờ sáng. Mọi người đều ngồi trên ghế chờ đợi, mỗi thời khắc trôi qua như dài hàng thế kỷ.
Phương Hữu Lân bình tâm lại. Vốn dĩ nàng đã suy nghĩ cặn kẽ, đã ra quyết định, vậy mà một tảng đá lớn bỗng từ đâu rơi xuống đập tan tất cả. Nàng hỏi
Long Chiếu Vũ: “Sao anh lại đến nhà em?”
“Di động của em tắt máy, A Mai liên lạc với em không được, cô ấy tìm anh, anh nói cô ấy biết địa chỉ nhà em.”
Một lát sau anh ta nói: “Cậu ấy sẽ ổn cả thôi.”
“Em biết.” Phương Hữu Lân rít sâu một hơi thuốc nói, “Anh ấy thiếu nợ em
nhiều lắm, đương nhiên phải sống thật mạnh khỏe để còn trả dần cho em.”
Long Chiếu Vũ nghe xong cười khổ.
A Mai chuẩn bị hết thảy mọi thứ, ngoài ra cô còn nhờ người ta dành riêng một phòng bệnh đơn để tiện cho nàng nghỉ ngơi.
Trước lúc lên máy bay, Long Chiếu Vũ đặt hai lên vai nàng, ngắm nhìn nàng hồi lâu rồi nói: “Lý Minh nhất định sẽ qua khỏi, anh không lo cho cậu ấy,
nhưng anh lo cho em, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu em cần, cho
dù là bất cứ khi nào hay bất cứ nơi đâu hãy cứ gọi cho anh, anh sẽ bay
ngay đến đó.”
Nàng mắt nhòa lệ mà vẫn còn sức trêu đùa: “Long
thiếu gia này, tình cảm của anh sâu đậm và cao thượng quá chừng, miếng
thịt béo sắp tới tay mà anh còn chủ động dâng cho người khác.”
Long Chiếu Vũ trong phút chốc cũng nghẹn ngào: “Không duyên không phận thì đừng nên cưỡng cầu làm gì.”