Vương Khả Tâm ấn nàng xuống ghế, vẫy vẫy tay chào Lý Minh rồi ra về.
Phương Hữu Lân ngoảnh mặt sang bên không nhìn Lý Minh lấy một lần, từng giọt
từng giọt nước mắt trong suốt lăn theo gò má nàng rơi xuống mặt đất. Cô y tá bị ngã ban nãy đã đi đổi thuốc mới rồi quay lại phòng bệnh, lẹ làng
tiêm thuốc cho Lý Minh, trước khi rời đi không quên dặn nhỏ: “Bệnh nhân
phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ thì mới mau khỏi bệnh.”
Chẳng rõ
thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc anh kìm lòng không đặng phải cất tiếng, nhưng giọng điệu vẫn đầy bình thản: “Em uống bao nhiêu nước mà
sao nước mắt nhiều vậy? Tôi có bắt nạt gì em đâu.”
Bất thình lình nàng quay ngoắt lại, đôi mắt xoe tròn hồng hồng, trông đáng thương như
hoa lê ướt mưa. Nàng lấy tay áo lau mặt qua loa, vừa buồn tủi vừa tức
giận nói: “Tôi biết tin, sợ anh sắp chết, mà tất cả là lỗi do tôi. Tôi
chạy mãi, chạy mãi, trên đường đi xảy ra tai nạn xe, rồi kẹt xe, tới nơi lại không có thang máy, tôi quả thật rất sợ hãi, rất tuyệt vọng, sợ là
chậm trễ một bước sẽ không kịp gặp anh! Đâu có ngờ anh đang vui vẻ, gần
gũi thân thiết với người đẹp!” Dứt lời, nước mắt nàng rơi lã chã.
Lý Minh nghe vậy, nghiêm túc nhìn nàng, nhìn cả nửa ngày mới hờ hững thì
thào: “Tôi còn lâu lắm mới chết được, em không cần phải tự trách bản
thân, cũng không cần phải lo lắng làm chi.”
Cái từ ‘lo lắng’ này
giống như chất xúc tác làm đốm lửa trong lòng nàng bùng lên và rất nhanh bốc cháy hừng hực. Hóa ra nàng ‘lo lắng’ cho anh, để ý đến anh, quan
tâm anh, là vì nàng cũng thích anh! Quả thật nàng chưa từng nghĩ tới
chuyện này. Hóa ra, vừa rồi nàng chật vật, thê thảm như vậy, là vì một
nguyên nhân rất đơn giản: Ghen.
Lý Minh nhìn nàng im lặng ngồi
nghĩ ngợi đến xuất thần, rồi không biết cuối cùng nghĩ tới chuyện gì mà
giữa lúc nước mắt còn trào ra từ khóe mi, nàng chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười càng lúc càng tươi tắn, đôi mắt cong cong đáng yêu như vầng trăng
non.
Mãi lâu sau Phương Hữu Lân mới nhận ra anh vẫn đang nhìn
nàng, thế là nàng cố tình nghiêm mặt, đằng hắng một tiếng: “Tối qua anh
nói thích tôi, bây giờ hết thích rồi đúng không?”
Anh ngó lơ sang chỗ khác, nhắm mắt lại, chậm rãi trả lời: “Không phải mua củ cải, muốn
mua thì mua, muốn bỏ thì bỏ. Nhưng cho dù như vậy em cũng không cần nghỉ việc, tôi thích em là chuyện của tôi, tôi cũng không làm gì ảnh hưởng
đến em. Chờ khi nào em tìm được việc khác, muốn đi cũng chưa muộn.” May
mắn là lần này dạ dày của anh không bị xuất huyết nghiêm trọng, lại được tài xế đưa đến bệnh viện kịp thời, sau khi trải qua cấp cứu, sáng nay
bác sĩ nói tình trạng đã ổn định, nhưng muốn giữ anh lại bệnh viện để
kiểm tra và theo dõi. Anh khổ sở chịu đau từ nãy đến giờ, thế nên lúc
nói ra được những lời này, sức lực cũng đã hết sạch.
Đột nhiên
anh cảm giác được hương thơm cơ thể nàng đến rất gần anh, gần trong gang tấc. Không đợi anh mở mắt, một nụ hôn đã nhẹ nhàng đậu trên gương mặt
anh. Anh mở mắt kinh hoàng, chỉ thấy nàng cười trong veo, lúc lắc đầu
như một đứa trẻ mừng rỡ sung sướng vì đã thực hiện thành công trò đùa
quái dị.
Anh hỏi: “Em định làm gì?”
Thế nhưng nàng không
nói không rằng, một lần nữa cúi xuống dịu dàng thơm lên đôi môi anh. Anh thuận thế dùng cánh tay không gắn kim tiêm ôm eo nàng, và trước khi môi nàng rời khỏi anh, anh đã hôn nàng đắm đuối.
Anh vốn không giao
thiệp nhiều với phụ nữ, lại thêm hơn phân nửa cuộc sống hàng ngày trải
qua trên máy bay, kết quả là anh thật sự không còn tâm sức dành cho
chuyện tình cảm riêng tư. Trong mấy năm trở lại đây, người anh thật lòng yêu mến chỉ có Phương Hữu Lân, hơn nữa anh cũng không cảm thấy mệt nhọc gì cả. Thế nhưng bởi vì nàng xinh đẹp thuần khiết như vậy, chân thật
tốt bụng như vậy, nên ở trước mặt nàng anh không dám đường đột, luôn dè
dặt cẩn trọng từng giây từng phút, e sợ một chút thất thố cũng sẽ dọa
nàng chạy mất.
Nụ hôn kết thúc, anh ôm nàng vào lòng, âu yếm hôn
lên mái tóc nàng. Qua hồi lâu mới hỏi lại cho chắc: “Không phải vì cảm
thấy có lỗi nên em mới làm vậy chứ?”
Phương Hữu Lân lâng lâng ôm eo anh, thì ra mập mập ôm thật thích. Nghe anh hỏi, nàng liền thỏa mãn ‘Ừ.’ một tiếng.
Anh khẩn trương, lập tức bật người đứng dậy, khổ nỗi cơ thể đang yếu, cộng
thêm dạ dày đau quặn khó chịu, nên cuối cùng đành bất lực ngã ra giường. Phương Hữu Lân không hiểu chuyện gì, quính quáng đứng dậy nhìn anh,
hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Em nói ‘ừ’ nghĩa là sao?” Anh đè dạ dày, cau mày hỏi.
“Ừ, không phải.” Nàng dẩu môi trả lời, thái độ cụt hứng thấy rõ.