Em Vì Ai Mà Thay Đổi?

Chương 7



Sáng hôm sau, bầu trời chuyển mây đen che hết những hạt nắng ban mai, như vậy cũng tốt, tôi thích mưa hơn là nắng nên không vấn đề.

Hôm nay tôi thức rất đúng giờ, chuẩn bị mất một tiếng đồng hồ cho gương mặt, nói thì như vậy nhưng tôi chỉ là thoa chút son và cột tóc cao. Cái mất thời gian chính là phối đồ, cái này tôi khá yếu... nói thật thì chính là không có năng khiếu dù đã tập khá lâu

Một chiếc quần culottes và áo thun trắng, tôi vốn không muốn hở trước hở sau nên ăn mặc rất giản dị

"Tuyết Mạn ăn sáng đi" tiếng Từ Cảnh Nhiên vang từ ngoài vào, nội lực cũng hùng hậu quá rồi, từ ngoài cửa mà giọng lại rành mạch như vậy. Hôm nay anh cũng thức sớm chuẩn bị thức ăn cho cô, thành ý rất chân thật, nhưng mà cái cô không thích đó chính là anh lúc nào cũng làm có một món duy nhất để cô ăn qua ngày...

Tôi đứng trước kính chỉnh lại tóc một chút, rồi quay người lại đi ra ngoài. "Tôi đến rồi" chiếc bốp nhỏ ở vai càng làm cô trông như một học sinh trung học chính hiệu. Nét mặt đến nụ cười điều là một vẻ đầy tuổi thơ

Từ Cảnh Nhiên ừ một tiếng, kéo ghế ra cho tôi. Ăn những món này quả là tôi ăn không vào được nữa, chỉ la liếm có hai ba muỗng đã buông xuống, mặt xụi lơ ngậm muỗng cắn vài cái

"Tính tình con nít xuất hiện rồi, khi nào cô vào công ty làm thực tập sinh chính thức, tôi sẽ dẫn cô đi ăn những thứ cô thích. Có được không?"

Tôi gật đầu...

-----Công ty JR (Công ty Từ Cảnh Nhiên)

Lượng người nhiều hơn hôm qua rất nhiều, chắc chắn rằng trong lòng mỗi người ở đây điều có một cảm xúc khác nhau. Nếu họ bị đánh rớt họ có sao không nhỉ? Chắc chắn là sẽ rất thất vọng, rất muốn chết

Vòng sơ khảo là vòng rất quan trọng, kẻ bị loại người ở lại sẽ rất nhiều. Vòng này chỉ để xem mặt mũi như thế nào mà thôi, bởi trong giới này không đẹp không thể nổi tiếng được, sẽ bị chìm vào quên lãng mà chẳng ai quan tâm

Từng đợt từng đợt thí sinh bước vào, bước ra điều là một trong hai vẻ cười hoặc khóc. Tôi xếp cuối vì anh ta xếp tôi như vậy, không có thay đổi được, tật anh ta đúng là bỏ không được. Toàn sai bảo tôi làm những việc vô bổ

Nhìn những gương mặt yểu xìu kia làm tôi cảm thấy có chút lâng lâng trong người, có phải quá bất công với họ không? Tại sao phải cần sắc đẹp khi vào giới giải trí mà không phải là tài năng?

"Số 1657 Tuyết Mạn" nhanh như vậy? À thì là như vậy, từng đợt người vào thì hết khoảng hai mươi người rồi. Một dàn giám khảo ngồi trên ghế, trong đó có Từ Cảnh Nhiên, anh ta vẫn chăm chú nhìn từng người một

Trợ lý hướng dẫn họ quay một vòng và tiến lại phía trước để coi rõ bộ mặt như nào, một vẻ giống nhau khoảng một hai người gì đó, còn lại thì bình thường không có gì đặc sắc. Người thiếu niên này môi thâm, người kia thì mặt đầy tàn nhan, người nọ thì mắt bé tí... có thể đi cũng chẳng thấy được đường.

Ban giám khảo lắc đầu, phẩy tay, trợ lý hiểu ý liền mở cửa mời họ ra ngoài. Bữa sơ khảo kết thúc nhẹ nhàng mà đơn giản quá mức, thật sự là làm cho tôi rất bắt ngờ. Có anh ta làm chủ tịch thì công ty chắc chắn rất công tư bất phân, mấy vị giám khảo ngồi phía trên lúc nãy chắc chắn tiền rất đầy túi đi

Tôi đi xe của quản lý về nhà, nhanh chân quăng giày cao gót đi, bốp cũng nằm trên nền đất. Chớp mắt tôi liền ngã xuống giường thiếp đi, trong giấc ngủ bồng bềnh cảnh tượng, nó vẫn thường xuất hiện, mẹ tôi đứng tại một góc cây để cố nói với tôi một điều gì đó nhưng mà tiếng mẹ tôi, tôi hoàn toàn không nghe được gì cả.

Tôi bật người dậy, mồ hôi trên vầng tráng ướt đẫm. Nhịp thở bất đầu bình thường trở lại không còn hỗn hễn như trước nữa, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ liền thở dài, mới ngủ đây thôi mà trời đã tối như vậy...

Từ Cảnh Nhiên hôm nay anh ta có về không? Chắc chắn sẽ là không rồi. Chuyện tuyển thực tập sinh không phải chuyện một sớm một chiều mà thảo luận xong được, rất có thể trong thời gian ngắn nhất anh ta sẽ biến thành gấu trúc

Điện thoại nằm trên tủ rung nhẹ, tôi theo đó quay sang nhìn, màn hình hiện tên của quản lý. Chị ấy gọi giờ này chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Tề thị kia rồi, nói ra thì không phải chuyện tốt đẹp gì... tuy nhiên đối với tôi nó lại rất có lợi

Tề thị kinh doanh thời trang và bất động sản, sự nghiệp phát triển vô cùng mạnh mẽ cùng với dàn nhân viên tài năng hiếm có, thật sự thì dù có bị lời dụng cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì. Quan trọng hơn là sau này họ sẽ là hậu thuẫn lớn mạnh nhất cho tôi trong con đường nghệ thuật

"Em đến công ty được không? Tề Hàn đang ở đây, rất muốn gặp mặt em một lần trước khi công khai mối quan hệ" ngữ điệu vui vẻ xen chút hối hả, có phải chị ấy nhìn anh ta quá đẹp trai nên bị hút mất hồn không?

"Được" đảo mắt quanh gian phòng, tự nhiên lòng có một cảm xúc không thể nào miêu tả được, cảm giác cực kì khó chịu, vô cùng buồn bực

Chị ấy im lặng một lát, rồi nói ừ, sau đó cúp máy đi. Nói ra thì Tề Hàn là người như thế nào một phần tôi cũng hình dung được, chắc chắn vẻ ngoài phải rất sắc bén, bên trong cũng rất thâm độc...

Sau một hồi đi đến công ty, tôi đã đứng ngoài phòng chủ tịch gõ cửa. Bên trong phát ra tiếng động rất náo nhiệt đi, tiếng cười thật lớn, giống như là lâu lắm mới được cười vậy

Cánh cửa từ từ mở ra, gương mặt Tuyết Mạn dần hé qua khe cửa. Nét đẹp trong sáng như lại quyến rũ, những bóng đèn treo tường sáng rực tôn lên vẻ đẹp ủy mị khó cưỡng. Con ngươi như thể hiện mình trước tất cả, từ đen thành nâu đẹp đẽ, hàng long mi cao vụt toát lên khí sắc tuyệt mỹ

"Đến rồi" chị quản lý vừa mở cửa vừa cười, ẩn chứa đầy niềm vui. Tôi bước chân vào, Từ Cảnh Nhiên cùng Tề Hàn đang ngồi trên ghế sofa khẽ quay đầu lại, không gian quanh phòng đột nhiên ngưng động

"A... đây là Tzy nhà anh sao? Rất thuần khiết nha" Tề Hàn một miệng nói, một tay che miệng cười

Từ Cảnh Nhiên chau mày, mặt dần tôi, "Im đi thằng ngốc, mày không cười sẽ chết sao?". Lúc nhỏ Tề Hàn thường hay chọc giận Từ Cảnh Nhiên vì vốn cậu thích bị ngược, dù anh cười hay khóc Tề Hàn đều cười đến chết sống... cái đó đến giờ vẫn chưa bỏ được

Tôi lấy làm ngạc nhiên, khung cảnh quá thoáng đảng rồi. Tôi bước đến gần họ hơn, rồi tự nhiên mà ngồi xuống. Tách trà được chuẩn bị sẵn cho tôi, tôi cũng tiện tay lấy uống cho đỡ phiền phức, mới dậy nên rất làm biếng đến cả nói đối với tôi cũng là một sự hành hạ

Tề Hàn ngạc nhiên một chút nhưng mi tâm cuối cùng cũng giữ lại vẻ bình tĩnh, đột nhiên nghiêm túc "Chúng ta bàn thẳng vào vấn đề đi" anh ta nói, sau đó quay qua nhìn tôi, lại khép hờ mắt, tiếp tục nói "Tôi đã chấp nhận hợp đồng giữa hai chúng ta, tôi không có em gái nên phải mất khoảng một tuần để tạo hồ sơ cho cô và tôi nghĩ việc sẽ tốt hơn nếu đôi bên cùng có lợi"

Quả là doanh nhân đi, lợi nhuận được ưu tiến hàng đầu, không tiếc thêm một người vào gia phả... quá lợi hại rồi. Dù tôi có học như thế nào đi nữa, trước mặt mấy doanh nhân như thế này thì độ cẩn thận phải lên tới đỉnh điểm mới có thể bảo toàn được ước mơ

Bao nhiêu ngày tháng tôi sống trong đau khổ, một điểm sáng ước mơ cho tôi sự sống đó chính là hiện tại, cho dù bản thân có thật sự mất đi thứ gì đó cũng không hối hận

"Được. Nếu đã như vậy tôi vẫn có điều kiện" tôi bình tĩnh cầm tách trà trên tay, nhâm một chút, "Tề Hàn anh vẫn là hậu thuẫn của tôi cho đến khi tôi tự mình kết thúc, tôi sẽ không như một con chim nhỏ bị nhốt trong lòng sắt, tôi muốn tự do trong mong muốn của mình. Đó là điều kiện của tôi, ngoài ra anh có thể tùy ý đưa ra điều kiện"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.