Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 25



Đầu tháng một, Lương Chân đã đăng kí tham gia cuộc thi "8 dặm Underground" ở khu vực Ôn Châu.

Đây không phải lần đầu tiên Lương Chân tham gia freestyle battle, nhưng đây là lần đầu cậu báo danh dự thi "8 dặm Underground". Ngoại trừ giải đấu Iron Mic uy tín lâu năm thì "8 dặm Undergound" là một cuộc thi nhận được sự chú ý nhiều nhất. Lương Chân biết rõ lần này đi thi không phải chuyện nhỏ. Càng gần trận đấu, cậu càng chuẩn bị hăng say, nhìn thấy cái gì cũng không kìm lòng được freestyle một đoạn. Những ngày này, Thiệu Minh Âm rất hiếm khi mua mì và các món đông lạnh, chỉ cần không làm ca đêm, anh sẽ đi chợ mua nguyên liệu tươi sống về nấu vài món ăn. Lương Chân bưng lấy bát cơm ăn vô cùng thỏa mãn, xúc động freestyle một đoạn ——"Anh xem cái bát này vừa lớn lại vừa tròn, giống như những hạt gạo bên trong nó..."

Ngày thi đấu đến gần, mấy hôm đầu Lương Chân luôn muốn hỏi Thiệu Minh Âm có thể tới hay không. Nhưng khoảng thời gian này Thiệu Minh Âm quá bận rộn, mỗi ngày đều làm ca đêm, khiến Lương Chân vài ngày liền không gặp được người, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Khi Lương Chân hỏi anh có tới được không, Thiệu Minh Âm chỉ đáp "Nói sau". Mắt thấy mai đã là ngày diễn ra trận đấu, Lương Chân đứng ngồi không yên. Sau giờ học, thay vì chạy đến nhà Thiệu Minh Âm, cậu đến thẳng đồn công an đường Mộc Sơn.

Lúc Lương Chân bước vào cửa, cậu thấy chỉ có mình Thiệu Minh Âm ngồi ở băng ghế trước sảnh. Anh đang cúi đầu ghi chép, không nhìn lên xem ai vừa đi vào. Lương Chân không được anh chú ý tới, thoải mái đi đến trước bàn, ngồi vào ghế đối diện Thiệu Minh Âm:"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án."

Thiệu Minh Âm không ngừng bút, anh đã nhận ra tiếng bước chân của cậu từ khi mới bước vào cửa, cho nên mới một mực không ngẩng đầu, anh cũng thuận theo Lương Chân và hỏi: "Báo cáo gì vậy?"

"Người nhà tôi mỗi ngày đều trắng đêm chưa về." Lương Chân nói xong che kín ngực, "Tôi lo lắng, tôi suy nghĩ nhiều, tôi sốt ruột."

"Đây cũng không phải mất tích, việc này không nằm trong sự kiểm soát của đồn công an...", Thiệu Minh Âm không suy nghĩ nhiều, cho rằng Lương Chân đùa giỡn tùy tiện bổ não ra cái kịch bản, anh đành mắt nhắm mắt mở diễn theo.

"Tôi thật sự không có biện pháp gì mới đến tìm đồng chí cảnh sát."

"Cảnh sát không phải cái gì cũng quản được, tôi thấy tình huống này của cậu, nói không chừng phải đi cục dân chính."

"Đồng chí cảnh sát sao có thể nói như vậy, anh muốn tôi và người nhà đến cục dân chính, rõ ràng ám chỉ muốn tôi và người nhà tôi ly hôn ư?!" Lương Chân ra vẻ đầy phẫn nộ, "Tôi nói với anh nha... Đồng chí cảnh sát, ly hôn là không thể nào, cả đời này đều không có khả năng."

"Được được được..." Thiệu Minh Âm nín cười, "Vậy cậu nói cụ thể một chút, tình huống của người nhà cậu là như thế nào?"

"Tôi và người nhà tôi, đương nhiên là tình yêu tuyệt mỹ." Lương Chân bắt đầu khua chân múa tay. "Nhớ năm đó, tôi vừa mới mười chín, đang trong tuổi thanh xuân mơn mởn. Tôi chơi ghi ta ở phố chợ đêm, người tôi yêu là cảnh sát, đi xe cảnh sát ngang qua mái hiên, vốn muốn la mắng đuổi tôi đi, nhưng bị tôi làm cảm động nên đã mang tôi về nhà, vì vậy anh ấy..."

"Không có vì vậy, đừng diễn nữa!" Thiệu Minh Âm rốt cục ngẩng đầu, bút vẫn chưa buông xuống, anh tóm lấy vai Lương Chân lắc lắc, "Cậu mau mau tỉnh lại, lạc kịch bản rồi!"

Lương Chân thấy Thiệu Minh Âm cuối cùng cũng nhìn mình, cậu lộ ra một nụ cười thỏa mãn và thành công: "Tôi cho anh xem một đồ vật đặc biệt!" Nói xong cậu rút điện thoại ra, chọn vài hình ảnh và gửi cho Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm liền mở ra giao diện tin nhắn, đây là ảnh quảng cáo, đập vào mắt là một bàn tay tạo hình khẩu súng lúc, ngón trỏ và ngón giữa khép lại hướng lên phía trên chỉ vào dòng chữ Trung Quốc HIPHOP 8 dặm Underground.

Có khá nhiều ảnh, phía góc trên viết tên livehouse, hiển nhiên là để quảng bá poster mới. Khí thế mở đầu như vậy là đủ rồi. Tiếp theo, đã đến lúc nói về cách thi đấu. Phổ cập khoa học về rap hiphop và cách thức mua vé, Thiệu Minh Âm xem qua như lọt vào trong sương mù, anh trực tiếp kéo đến ảnh cuối cùng, trên đó viết phần thưởng của giải quán quân.

Thiệu Minh Âm nhướng mày, ngước nhìn Lương Chân ngồi đối diện. Bây giờ là gần trưa, bàn tư vấn ở đồn công an chỉ có mình anh, ngoại trừ Lương Chân cũng không có người nào đến báo án. Lương Chân vô cùng tự nhiên mà ngồi ở ghế ngoài bàn tư vấn, thoải mái như có cảm tình với đồn công an đường Mộc Sơn.

Thiệu Minh Âm nói: "Quán quân có thể được 30 vạn."

"Đúng vậy, 30 vạn!" Lương Chân dùng tay ra hiệu, "Sáu số 0!"

Thiệu Minh Âm lại nhướng mày, nhanh chóng giơ ngón tay lên đếm lại: "Cậu học hành kiểu gì thế hả, chỉ có năm số 0 thôi."

Lương Chân:???

Lương Chân cũng đếm lại, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, đem "sáu" ngón tay biến thành năm ngón tay mở ra: "Năm số 0!"

Thiệu Minh Âm:....

Thiệu Minh Âm trêu chọc: "Sáu số 0 cũng chưa đủ mua gtc4 nha."

"Hiện tại tôi không muốn mấy cái xe này...mấy thứ đó đều là hư vô." Lương Chân xua tay, cậu ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, "Bây giờ tôi đang thăng hoa, nếu tôi giành được giải quán quân, tiền này tôi muốn dùng để học tập, để nộp học phí."

"Ừ, " Thiệu Minh Âm gật đầu, "Vậy từ đầu đến cuối cậu cần giữ đầu óc minh mẫn". Anh không thấy ngày và địa điểm cụ thể, trực tiếp hỏi: "Chính xác là khi nào diễn ra trận đấu?"

"Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, anh không nhớ sao? "

"Tất nhiên tôi nhớ rõ, ý tôi muốn hỏi trận trung kết. "

"A a a, trận chung kết, phải xem trận đấu ở Ôn Châu vào tối mai thế nào đã, rồi cứ thế tiếp tục, cả nước thi đấu trong mùa hè năm nay."

Thiệu Minh Âm cười: "Không ngờ cậu còn chưa giành được giải ở Ôn Châu mà đã nghĩ đến tiêu tiền thưởng quán quân vào việc gì rồi."

"Đó là đương nhiên. Mỗi người đều hướng về giải quán quân, win or nothing, không có thứ hai, chỉ có quán quân, 30 vạn!"

"Được, tôi đây chúc cậu trước, chúc cậu giành được 30 vạn."

"Không phải vậy." Lương Chân từ ghế dựa bật thẳng người, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên bàn, "Tôi đến đây không phải vì lời chúc đó, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc ngày mai anh có thể tới không."

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chưa rõ ngày mai có nhiệm vụ gì phát sinh không, tôi chưa quyết định được."

"Chuyện đó——" Lương Chân chưa nói xong, bên cạnh cầu thang vang lên tiếng bước chân, cả hai người đều nhìn sang, thấy một người trên tay cầm tài liệu đi thẳng đến bàn tư vấn.

"Ôi chao? Bạn nhỏ này nhìn quen mắt ghê, " Người đi tới là một đại tỷ "Tới báo án?"

"Không phải báo án, " Lương Chân chỉ vào mình, "Chị không nhớ tôi sao, "ôn chịu" đó!"

Nữ cảnh sát suy nghĩ một hồi, đôi mắt sáng lên, duỗi ngón tay giống như muốn quở trách chỉ vào Lương Chân: "Tôi nhớ ra rồi, cậu là thằng nhóc ngày hôm đó."

"Sao có thể không còn ấn tượng, cậu bạn này lớn lên tuấn tú như vậy, chị đây chắc chắn nhớ kỹ, " Cô cười nói, "Tại sao lại tới chỗ này? Có việc gì vậy?"

"Không có việc gì, tôi đến tìm cảnh sát Thiệu."

"Ồ, như thế nào, hai người đã thành bạn bè."

"Đó là vì cảnh sát Thiệu cảnh thật tốt, " Lương Chân lại bắt đầu ba hoa chích chòe, "Người đầy tớ trung thành của nhân dân, một đồng chí cảnh sát đường phố gương mẫu, giúp biết bao thanh niên già trẻ dừng cương trước bờ vực. Lần này tôi vội vàng tới, lần sau tôi nhất định mang theo lá cờ tuyên dương nha."

"Đứa nhỏ này, khoa trương mà dốc lòng như vậy, " Chị gái cũng vui vẻ, "Chúng tôi ở đây đều biết rõ tiểu Thiệu là người tốt. Lần trước cùng nhau ăn cơm sở trưởng còn nói, nhiều lần cục thành phố có điều lệnh cho tiểu Thiệu thăng chức, cơ hội này thật tốt a..., Nhưng tiểu Thiệu mỗi lần đều nói ở đồn công an thiếu người, còn trẻ nên ở cấp cơ sở. Sở trưởng vừa vui vẻ lại vừa khổ sở, muốn giữ tiểu Thiệu lại, nhưng lại sợ kéo chân cậu ấy."

"Chị Triệu, được rồi được rồi, " Thiệu Minh Âm vội vàng cắt ngang, đứng lên nhận lấy tài liệu từ chị Triệu. Lúc này cô nhớ ra có chính sự cần nói, nhanh chóng mở tài liệu ra giải thích cho Thiệu Minh Âm.

"Tiểu Thiệu cậu xem đi, tháng 1 này nhiều ngày đẹp, cảnh sát nữ trong đồn đều kết hôn trong khoảng thời gian gian. Việc xin nghỉ để kết hôn đã được phê chuẩn, sau đó mấy đồng chí nam ngoài trừ cậu thì đều ra bên ngoài làm việc, tuần sau mới về, thế nên hai ngày này thật sự đặc biệt thiếu nhân lực, vì vậy cậu làm ca đêm thêm vài ngày nữa. Tôi đã cố gắng bố trí hết mức có thể, sở trưởng cũng biết cậu vất vả, nói rằng tháng tới Tết âm lịch cho cậu thêm vài ngày nghỉ."

"Không sao đâu, có hay không cũng không sao cả." Thiệu Minh Âm nói xong, tiếp tục nhìn vào đồng hồ.

"Đó là vì cậu chưa có đối tượng nên mới không sao, cậu cũng không còn nhỏ nữa, có muốn chị đây giới thiệu cho cậu..."

Vừa nghe đến cái chủ đề này, Thiệu Minh Âm bắt đầu đau não, đang muốn đem đề tài chuyển hướng, nhưng có người so với anh còn sốt ruột hơn.

"Không cần đâu... chị Triệu, chị đừng giới thiệu đối tượng cho cảnh sát Thiệu."

Chị Triệu sững sờ, nhìn Lương Chân bên cạnh, vẻ mặt mờ mịt: "Sớm hay muộn vẫn nên giới thiệu, tóm lại đàn ông đến tuổi cần kết hôn."

"Không phải, thật sự không cần, " Lương Chân bày ra bộ mặt vô cùng tự nhiên, "Cảnh sát Thiệu không nói với mọi người sao, anh ấy có đối tượng ở quê nhà rồi."

Thiệu Minh Âm không nghĩ tới Lương Chân nói ra lời này, văn bản tài liệu không buông xuống, nhưng ngay khi anh hướng mắt sang phía Lương Chân, vừa vặn bắt gặp Lương Chân chăm chú nhìn anh.

"Thật sự, cảnh sát Thiệu thật sự có đối tượng, " Lương Chân tiếp tục nghiêm túc nhìn chị Triệu.

Chị Triệu vẫn có chút nghi ngờ: "Thế sao chưa từng nghe tiểu Thiệu nhắc tới, vậy đối tượng kia làm nghề gì? "

"Chưa có nghề nghiệp, vẫn đang là một sinh viên, học nhạc ở đại học Thạch Gia Trang. "

"Người ở vùng nào a.... "

"Người Lan Châu."

"Ồ, vậy là cùng quê với cậu."

"Đúng vậy, cũng bởi vì là đồng hương, nên cảnh sát Thiệu ngại ngùng không nói với các chị mà nói với tôi."

"Chuyện đó......" Chị Triệu vẫn không thể nào tin được, "Tiểu Thiệu đang ở Ôn châu, sao lại tìm đối tượng xa như vậy."

"Thạch Gia Trang là quê cảnh sát Thiệu, không thể nói là xa. Hơn nữa chị Triệu à, thời buổi này mạng lưới internet khiến đường nhân duyên quanh co được rút ngắn lại, thế nên càng phải quý trọng đoạn tình duyên này." Lương Chân nói có bài bản hẳn hoi, "Chị nghĩ xem..., người kia được khí hậu Hoàng Hà nuôi dưỡng, cảnh sát Thiệu cho tôi xem qua ảnh chụp, cái người này, ôi chao ôi!!! Muốn bao nhiêu duyên dáng có bấy nhiêu duyên dáng, lại là sinh viên âm nhạc, tính tình cực tốt nha. Tôi nghe nói thành tích cũng tốt, về sau đi đâu phát triển cũng không phải chịu thiệt. Có đối tượng như vậy rồi, chị giới thiệu ai cho cảnh sát Thiệu, cảnh sát Thiệu sẽ đều chướng mắt nha."

"Nhưng...Nhưng đây là yêu xa."

"Khoảng cách địa lý không thể ngăn cản được tình yêu, không tin chị hỏi cảnh sát Thiệu xem, có phải đã thương lượng rồi, chờ người kia tròn 22 tuổi sẽ đính hôn."

Chị Triệu tìm được điểm đáng ngờ: "Tròn 22 tuổi? Tròn 22 tuổi không phải là tuổi pháp lý để kết hôn đối với nam giới sao?"

"Chính là ý tứ như vậy." Lương Chân không hoảng loạn, "Cũng bởi vì còn là sinh viên, nên cảnh sát Thiệu ít nhắc đến. Nhưng chờ hai năm nữa người kia tốt nghiệp, bọn họ chắc chắn sẽ ổn định."

"Tiểu Thiệu, việc này là thật sao..., " Chị Triệu chuyển hướng đến người trong cuộc, "Cậu thật sự đã có đối tượng? "

Lúc này Thiệu Minh Âm còn có thể nói gì sao, gạo sống đều bị Lương Chân há miệng nấu thành cơm, anh chỉ có thể gật đầu.

"Nếu cậu đã có đối tượng, đương nhiên tôi không xen vào nữa." Chị Triệu đã tin tưởng, "Ôi chao nha, trách không được trước kia có nữ đồng chí thổ lộ với tiểu Thiệu, tiểu Thiệu lập tức từ chối. Hóa ra đã có đối tượng. Vậy được rồi, hai người tiếp tục trò chuyện đi, tôi lên tầng trên."

Ngay khi chị Triệu vừa biến mất ở góc cầu thang, Thiệu Minh Âm không giả vờ chuyên chú xem tài liệu nữa, anh ngồi xuống nghiêng người về phía trước, nhéo cổ Lương Chân: "Cậu vừa nói cái gì đấy? "

"Tôi đây không phải nói lung tung, " Lương Chân hạ thấp giọng, thế nhưng ngữ khí vẫn cực kì đắc ý, "Phải nói như vậy, nếu không chị Triệu sẽ giới thiệu người cho anh, anh sẽ phải đi xem mắt."

"Tôi——"

"Trước tiên anh cho tôi xem lịch trực ban đã, " Lương Chân vươn cổ tới, "Ngày mai anh có ca đêm không?". Cậu đang tràn đầy hi vọng, nhưng vừa nhìn danh sách trên tay Thiệu Minh Âm liền mất mát, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh có thể đổi với người khác không?"

"Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi, khoảng thời gian này thiếu nhân lực, tôi biết đổi với ai đây?"

"Vậy anh không xin nghỉ phép được sao?"

"Tại sao tôi phải xin phép nghỉ, " Thiệu Minh Âm hỏi, "Tôi tới chỗ này ba năm, ba năm chưa từng nghỉ phép, vì cái gì ngày mai tôi phải xin nghỉ? "

"Vì sao không thể, anh có thể tùy tiện bịa lý do."

Thiệu Minh Âm không đáp ứng, cầm lấy bút ghi chép: "Ngày mai tôi trực ca đêm, ở đây cần tôi."

"Nhưng tôi..." Cổ họng Lương Chân thắt lại, "Nhưng tôi cũng cần anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.