Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 53



Thiệu Minh Âm nói với Lương Chân, ngày mai anh muốn đi đến cục cảnh sát thành phố một chuyến.

"Đến cục thành phố?" Lương Chân hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, đến giúp đỡ học sinh trong câu lạc bộ làm báo cáo, làm xong coi như tan ca." Thiệu Minh Âm nói, "Nếu kết thúc sớm, chúng ta có thể tìm một nhà hàng trong thành phố".

"Được, vậy khi nào xong anh báo cho em biết." Lương Chân dừng một chút, lại hỏi, "Câu lạc bộ của trường đại học?"

"Trường trung học." Thiệu Minh Âm giải thích, "Đó là một câu lạc bộ mới lập. Thỉnh thoảng tổ chức hoạt động trải nghiệm cho học sinh. Hoạt động lần này cũng coi như để tuyên truyền cho học viện cảnh sát, hy vọng mọi người đăng kí dự thi".

"Ồ..." Lương Chân gật đầu, cậu cảm thấy hơi khác so với những gì mình nghĩ. Cậu chạm vào những sợi tóc đang dài ra, hỏi, "Em có thể tới nghe không?"

"Em?"

"Vâng, kiểu tóc bây giờ của em cũng không khác so với học sinh cấp ba. Anh cảm thấy ngày mai em có thể trà trộn vào câu lạc bộ học sinh kia được không nha?"

Lúc này bọn họ đang nằm trên giường. Thiệu Minh Âm liếc xéo thăm dò Lương Chân: "Em muốn trà trộn vào làm gì hả?"

"Tôi muốn tiếp nhận tư tưởng rửa tội của cảnh sát Thiệu, " Lương Chân nghiêm túc nói, "Em còn chưa từng nghe anh làm chuyên đề báo cáo. Ngày mai thứ sáu em không có lớp, anh đưa em theo cùng nha nha nha".

"Nhưng em suy nghĩ tới thực tế xem. Đoàn học sinh kia mặc đồng phục, em đứng giữa chúng nó là lộ ngay".

"Ha ha, chỉ cần đồng phục thôi chứ gì, " Lương Chân vô cùng tự tin, "Anh chờ xem, ngày mai sẽ được gặp bạn học Lương mặc đồng phục".

Ngày hôm sau, Lương Chân không ngồi xe của Thiệu Minh Âm mà tự mình đi trước. Khi Thiệu Minh Âm đến giảng đường của cục thành phố, đoàn học sinh vẫn đang trên đường tới, vì vậy anh cùng nói chuyện với một số cảnh sát khác. Ngoài Thiệu Minh Âm, ở đây còn có hai thực tập sinh đến từ Đại học cảnh sát Chiết Giang. Thiệu Minh Âm nói rằng anh không nộp đơn xin vào công chức, vì thế bọn hắn cho rằng Thiệu Minh Âm là học trưởng của Đại học Chiết Giang. Thiệu Minh Âm chỉ lắc đầu, nói rằng anh được đào tạo ở trường cảnh sát bên Hà Nam.

"Ồ vậy cảnh sát Thiệu và đội phó Lăng là đồng hương rồi!"

Thiệu Minh Âm ngập ngừng gật đầu, cũng không có hắng giọng. Lúc này Lăng Chiếu bước vào, theo sau là ba mươi, bốn mươi học sinh mặc đồng phục trường. Lăng Chiếu để cho các học sinh tự chọn chỗ ngồi, sau đó đi lên bục giảng chào mọi người. Sau đó hắn đứng trước mặt Thiệu Minh Âm và đưa tay ra, mở lời chào: "Đã lâu không gặp".

"Đã lâu không gặp, " Thiệu Minh Âm cũng duỗi tay ra, nhưng anh chỉ thoáng cầm rồi lập tức buông tay.

Chẳng mấy chốc, những học sinh đến nghe thuyết trình đã ổn định chỗ ngồi. Phòng hội nghị của cục thành phố rất lớn, theo thói quen của đám học sinh, bốn hàng ghế đầu tiên đều trống rỗng. Dù sao trên bục giảng cũng có micro cổ ngỗng, ngồi ở phía sau vẫn nghe thấy rõ ràng.

Bởi vì tất cả đều mặc quần áo giống nhau, Thiệu Minh Âm đau mắt nhìn khắp trong đám học sinh của trường Bạch Hoa, cuối cùng cũng thấy Lương Chân ở hàng thứ bảy. Chỉ thấy Lương Chân vô cùng nhu thuận kéo cao khóa áo đồng phục, thứ mà anh không hiểu cậu tìm ở đâu ra. Bên cạnh cậu là một học sinh trung học chính hiệu, mặt không cảm xúc – Tiết Manh. Lương Chân biết Thiệu Minh Âm tìm được cậu rồi, cậu rung vai rồi lập tức ngồi thẳng lưng, ngay ngắn đặt khoanh hai tay lên mặt bàn. Những động tác này đương nhiên Tiết Manh cũng nhìn thấy, nó ngồi nhích sang bên cạnh, cơ mặt giật giật, mắt nhìn Lương Chân giống như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ. Nếu không phải biết rõ Lương Chân là biểu diễn cho Thiệu Minh Âm xem, thì Tiết Manh sẽ lập tức chuyển chỗ khi thấy Lương Chân đang ngồi như một học sinh tiểu học.

Tư thế ngồi khoa trương của Lương Chân cuối cùng cũng chọc Thiệu Minh Âm cười. Anh nhe răng cười. Chính anh không biết rằng, thời điểm mình cười đã khiến Lăng Chiếu, người đang chủ trì trên bục giảng, ngẩn người vài giây. Sau đó hắn mới bắt đầu giới thiệu chức vụ của tất cả những người thuyết trình trong hôm nay.

Theo quy trình, vốn là do hai thực tập sinh bắt đầu trước. Một người là kỹ sư quản lý giao thông, còn người kia học về an ninh mạng và thực thi pháp luật. Đây là hai chuyên ngành phổ biến trong các trường cảnh sát. Vì thế, sau khoảng mười phút thuyết trình, bọn họ đã hỏi các học sinh bên dưới có câu hỏi nào liên quan đến vấn đề đăng ký dự thi không. Có không ít sinh viên chuyên ngành thể thao trong trung đoàn cảnh sát, và họ cũng quan tâm đến học viện cảnh sát. Tuy nhiên, đại học cảnh sát Chiết Giang lấy điểm số cao nhất trong các học viện cảnh sát quốc gia, vì thế bọn họ đã hỏi điều kiện nhập học của các trường ở tỉnh khác.

Điều này vượt quá phạm vi kiến thức của hai thực tập sinh. Bọn hắn cùng nhìn về phía Lăng Chiếu, Lăng Chiếu cũng không nhớ rõ, liền nhìn về phía Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm không cảm nhận được ánh mắt của hắn, vì thế hắn thổi một phát vào micro, sau đó gọi "Minh Âm".

Tiếng gọi "Minh Âm" lập tức khiến tai Lương Chân muốn nổ tung, mắt cậu trừng lên không thể to hơn được nữa. Cậu còn chưa từng gọi Thiệu Minh Âm như thế, ở đâu ra một phó đội trưởng đội Cảnh sát hình sự lại gọi anh thân thiết đến thế!

Không nghĩ tới Lăng Chiếu sẽ gọi mình như vậy, Thiệu Minh Âm "A..." một tiếng. Lương Chân chợt nghe thấy đằng sau có mấy học sinh nữ đang cười, xì xào bàn tán nói hai người bọn họ có cảm giác cp.

Tại sao lại có cảm giác cp? Mấy người không có mắt nhìn à, cp của anh ấy đang ở đây này! Lương Chân thiếu chút nữa muốn hét lên những điều này, nhưng may mà có Tiết Manh nhanh chóng trấn an, đè đầu Lương Chân lại, rồi nó vỗ lưng Lương Chân để cho xưởng dấm này bình tĩnh hơn.

"Khi đó chúng tôi làm việc theo phân phối, thế nên có thể nói là chung một tiền tuyến, nhưng sau khi đổi sang một bài kiểm tra thống nhất, điểm số cũng giảm xuống..." Thiệu Minh Âm nói đại khái. Đến cuối cùng vẫn khích lệ mọi người đăng kí vào trường cảnh sát Chiết Giang, vì bên đó có lợi thế về địa lý.

Thiệu Minh Âm nói xong, diễn giả tiếp theo là nhân viên pháp y của đội cảnh sát hình sự. Loại báo cáo này rất thú vị, ngay cả Tiết Manh cũng ngừng chơi điện thoại và lắng nghe. Nhưng Lương Chân một chữ cũng không nghe vào, cậu chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại trên bàn, gõ mấy tin nhắn muốn gửi cho Thiệu Minh Âm, rồi ngẫm thấy không phù hợp lại xóa đi. Cứ như vậy viết viết xóa xóa, Thiệu Minh Âm đã gửi đến một tin nhắn trước, anh hỏi tại sao Lương Chân không tập trung nghe.

Lương Chân: em nghe không vào.

Thiệu Minh Âm:???

Lương Chân: trong tai em chỉ có tiếng vị đội phó kia gọi anh là "Minh Âm", những thứ khác em đều không nghe vào.

Thiệu Minh Âm:...

Thiệu Minh Âm nhìn vào giao diện trò chuyện, bất đắc dĩ cười. Nhất thời anh không biết nên giải thích thế nào cho Lương Chân. Thiệu Minh Âm không nghĩ tới việc Lương Chân sẽ đến nghe, thế nên anh đã không nói cho cậu biết về quan hệ trước đây của mình và Lăng Chiếu. Hơn nữa Thiệu Minh Âm cũng cảm thấy không cần phải nói. Cho dù trước kia họ từng có quan hệ yêu đương, lần gần nhất liên lạc là qua vài lời chúc mừng năm mới, nhưng việc này đã từ vài năm trước, sau đó hoàn toàn cắt liên lạc. Cũng có thể vì quá triệt để, ấn tượng về đối phương dừng lại ở vài năm trước nên Lăng Chiếu mới vô thức gọi anh như vậy.

Lương Chân: anh ta học cùng trường với anh? Hay là bạn cùng lớp?

Thiệu Minh Âm: ừ, cậu ấy được nhận vào trường nên không hiểu nhiều về điểm số.

Lương Chân: ồ...vậy ra anh hiểu rất rõ anh ta.

Lương Chân: tại sao anh ta lại đến Ôn Châu, vì anh sao?

Thiệu Minh Âm: coi như thế đi.

Lương Chân: vậy anh ta có phải là bạn trai cũ của anh ở trường cảnh sát không...

Từ những dòng tin nhắn, Thiệu Minh Âm biết cậu đang không vui. Anh ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Lương Chân có chút sa sút, và đến khi Thiệu Minh Âm nhắn lại "Ừ", biểu cảm của Lương Chân giống như sắp mếu.

Thiệu Minh Âm bật cười và hỏi xưởng dấm nhà Lương Chân có tốt hay không.

Lương Chân: không tốt, bị nổ tung rồi, còn bị thổi bay nữa.

Thiệu Minh Âm: bị thổi bay còn kèm theo hiệu ứng đặc biệt sao?

Lương Chân: bởi vì xưởng dấm cũng hiểu được đội phó Lăng rất manly, rất có trách nhiệm

Thiệu Minh Âm: em còn có thể đánh giá cao người ta sao, có tiến bộ. Vậy vì sao em còn bày ra bộ mặt khóc tang thế hả

Lương Chân hỏi lại: rốt cuộc em có phải mẫu người lý tưởng của anh không?

Thiệu Minh Âm:???

Lương Chân: bởi vì em cảm thấy tính tình của em và đội phó Lăng hoàn toàn khác nhau. Anh ta còn lớn tuổi hơn em, chững chạc hơn em, mà trước đây anh thích anh ta

Lương Chân: có phải em chênh lệch rất nhiều so với mẫu người lý tưởng của anh?

Thiệu Minh Âm che miệng, anh không ngờ rằng Lương Chân lo lắng về điều này. Nhưng cũng có thể hiểu được, làm gì có ai không có hình mẫu lý tưởng, và cũng làm gì có ai không muốn người yêu mình chính là hình mẫu lý tưởng.

Vì vậy, Thiệu Minh Âm nhắn lại một tin. Lương Chân đọc xong lập tức ngồi thẳng người, khôi phục tư thế học sinh tiểu học nghiêm túc chăm chú lắng nghe thuyết trình. Khi ánh mắt Lăng Chiếu quét đến người cậu, Lương Chân còn nhìn hắn tỏ ý xin lỗi ngượng ngùng cười cười. Sau khi nhân viên pháp y nói xong thì đến lượt Thiệu Minh Âm. Lương Chân đã quay video để về nhà xem lại. Lăng Chiếu đã nhìn thấy những động tác này của cậu. Ngoài ra, khi nói, Thiệu Minh Âm thích nhìn về hướng đó. Trực giác của hắn mách bảo hai người chắc chắn quen biết nhau, hơn nữa quan hệ không giống bình thường.

Giả thiết này đã nhanh chóng được xác minh sau khi buổi thuyết giảng được kết thúc bằng sự xuất hiện của những chú chó đặc vụ. Lăng Chiếu và các cảnh sát khác đưa học sinh đến sân tập ở phía sau văn phòng thành phố, sau đó lệnh cho hai cảnh sát đặc nhiệm dẫn một chú chó chăn cừu Đức lại đây.

Không có gì lạ khi trong cục thành phố có chó nghiệp vụ, bởi vì cục thành phố và cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ ở khá gần nhau. Nhưng thân phận của hai chú chó này rất đặc biệt. Sau khi được huấn luyện, chúng không làm việc trong cục thành phố mà mà được đưa đến đồn công an địa phương.

"Nó là thật sao?" Có một học sinh hỏi, "Em chưa bao giờ thấy một chú chó nghiệp vụ ở đồn công an cơ sở".

"Sao có thể là giả được. Chẳng qua là vẫn đang thử nghiệm ở các đội tuần tra địa phương trong năm nay, thậm chí chưa đăng lên báo, " Lăng Chiếu cười, "Các em, những học sinh ở đây có thể coi như đang thấy "cơ mật"".

Đoàn học sinh xếp thành một vòng tròn nhìn cảnh sát đặc nhiệm và chó nghiệp phụ phối hợp biểu diễn một số động tác. Sau khi kết thúc, Lăng Chiếu hỏi liệu có học sinh nào muốn trải nghiệm không, và hầu như tất cả mọi người đều giơ tay lên, có người gan lớn còn tiến lên phía trước một, hai bước, muốn trực tiếp đứng cạnh chú chó nghiệp vụ. Lăng Chiếu đang định chọn ngẫu nhiên một người, bỗng Thiệu Minh Âm đứng bên cạnh đưa ra một lời đề nghị.

"Anh có thể chọn một người có vóc dáng cao không, " Thiệu Minh Âm không trực tiếp chỉ tay, "Người ở hướng 12 giờ kia".

Lăng Chiếu nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy một chàng trai trẻ tuổi. Lăng Chiếu hơi do dự, nhưng vẫn làm theo ý Thiệu Minh Âm. Khi thiếu niên đi đến bên cạnh chú chó nghiệp vụ, hắn hỏi tên cậu là gì. Nhưng lúc đó cậu đang siêu cấp phấn khích khi chạm vào bộ lông dày trên cổ của chú chó chăn cừu Đức, thế nên không nghe thấy câu hỏi. Vì thế, Thiệu Minh Âm đã nói với Lăng Chiếu tên cậu là Lương Chân.

Lương Chân vẫn đang hí hửng bên cạnh chú chó, bộ lông của nó thật quá dày và ấm áp. Lương Chân không muốn đưa ra mệnh lệnh nào, cậu chỉ muốn ôm lấy nó thôi! Chú chó nghiệp vụ cũng rất dễ gần, như thể nó coi Lương Chân là đồng loại, nó duỗi cổ ra ngửi ngửi, há miệng thè lưỡi liếm liếm nửa khuôn mặt của Lương Chân.

Sự tiếp xúc thân mật như vậy khiến mọi người bật cười. Thiệu Minh Âm cũng nhìn Lương Chân và mỉm cười, trong khi Lăng Chiếu đang nhìn anh.

Sau khi tạm biệt những chú chó nghiệp vụ, hoạt động trải nghiệm của đoàn học sinh cũng kết thúc. Mọi người tập hợp rồi đi về. Lương Chân hỏi Tiết Manh có muốn đi ăn cơm cùng nhau không. Tiết Manh nhìn thời gian trên điện thoại và nói nó vẫn chưa đói, nó định đi tìm một nơi để làm bài tập về nhà.

Lương Chân:???

"Em trai, sao tự nhiên lại ham học thế?" Lương Chân giống như gặp quỷ, "Tỉnh ngộ rồi sao".

"Tôi đã sớm tỉnh ngộ! Trong kì thi gần đây tôi còn có một điểm A, thi địa lý tôi được 90 điểm đấy".

Lương Chân không thực sự hiểu chính sách tuyển sinh mới của đại học Chiết Giang: "Điều đó có nghĩa là nhóc đã có mục tiêu trong kỳ tuyển sinh đại học?"

"Đối với tôi, đây đã là một bước đột phá tuyệt vời. Giáo viên chủ nhiệm lớp đã bổ túc cho tôi một tháng. Đương nhiên tôi không thể chịu thua kém, " Tiết Manh vỗ ngực, "Thôi không nói nữa, tôi muốn đi học".

Vì vậy, sau khi tạm biệt Tiết Manh, Lương Chân đi đến chỗ Thiệu Minh Âm. Gần đến nơi, cậu nghe thấy Lăng Chiếu đang hỏi anh muốn đi ăn trong căng tin của cục thành phố hay ra bên ngoài ăn, nhưng Thiệu Minh Âm đều từ chối.

"Em ấy muốn đến ăn ở nhà hàng Grandma, đã đặt bàn trước rồi." Thiệu Minh Âm bỗng nhiên dừng lại, anh đang suy nghĩ có nên khách sáo nói "Lần sau tôi mời" hay không, nhưng Lương Chân đã đến sát anh, mạnh mẽ ôm lấy bả vai của anh, động tác vô cùng thân mật.

"Đi nha anh?" Lương Chân hỏi anh. Cậu nhận ra Lăng Chiếu vẫn đang ở đây nên lễ phép nói "Chào đội phó Lăng".

"Cứ gọi tên là được rồi, " Lăng Chiếu nói, "Hai người... nếu hai người đã có lịch trước, tôi đây không quấy rầy nữa".

Lăng Chiếu nói xong liền lùi hai bước, rồi quay người muốn đi đến tòa nhà của hội đồng thành phố, nhưng chưa kịp bước tiếp thì Lương Chân bỗng gọi tên hắn. Lăng Chiếu quay đầu lại và thấy Lương Chân đang nhìn hắn.

Lương Chân hỏi: "Đội phó Lăng, bây giờ anh tan sở chưa?"

Lăng Chiếu gật đầu.

"Vậy thì...." Lương Chân nói, "Tôi có thể mời đội phó Lăng cùng dùng bữa không?"

- --------------------

Tác giả có chuyện muốn nói

Ha ha ha: Chương trước có một bình luận nói rằng một vạn không tính là nhiều. Tôi muốn kể qua một chút, một câu chuyện nhỏ khi khái niệm《 Hiphop ở Trung Quốc》 còn chưa có vị trí như bây giờ. Nếu như có, Lương Chân cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy......Mọi người có thể thử tìm kiếm chi phí trả cho rapper tham gia biểu diễn. Mọi người sẽ nhận ra rằng, sau khi thị trường rap ở thủ đô phát triển, giá trị và chi phí xuất hiện của nhiều rapper đã tăng lên hàng chục lần, có thể hiểu được trước đó họ kiếm được quá ít, thế nên bây giờ không gian phát triển rất lớn. Trong một thế giới khi chưa có《 Hiphop ở Trung Quốc》, Lương Chân với tư cách là một rapper độc lập không ký hợp đồng với bất cứ công ty nào, có thể nhận được số tiền lên đến 4 chữ số là rất hot trong giới underground rồi. Thậm chí buổi tối còn được nhiều hơn! Khoảng tám, chín nghìn đó! Yêu mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.