Lúc ăn cơm, Tô Thanh âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt.
Cô ở trong giới giải trí lâu rồi, cũng thấy qua không ít người có diện mạo xuất sắc, nhưng khi cô vừa nhìn thấy Lục Tử Khiêm, cô vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên và tán thưởng.
Nếu nói ngũ quan của Lục Tử Khiêm rất đẹp, kia ngược lại cũng chưa tới mức đó, nhưng trên người anh có một loại mị lực thập phần mê người.
Tướng mạo của anh ta không phải loại thanh tú mà hiện tại nhiều người yêu thích, đường nét càng sắc sảo rõ ràng, vóc dáng thanh tú mà rắn rỏi, bọc trong một bộ vest được cắt gọt hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, đặc biệt là đôi chân dài, quả thật khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, cả người tràn đầy kích thích, mê người đặc biệt của đàn ông trưởng thành.
Đặc biệt là trong khi chuyện trò qua lại, trời nam đất bắc, bất kể Tô Thanh nói gì, người đàn ông này đều có thể tiếp lời, hoàn toàn thể hiện được học thức phong phú của anh.
Người đàn ông này, quả thật là cực phẩm a!
Tô Thanh trong lòng cảm thán, nhưng sự cảnh giác đối với Lục Tử Khiêm ngược lại càng tăng lên.
Người đàn ông xuất sắc như vậy, tự nhiên cũng là tâm cao khí ngạo, học thức và sự hiểu biết của anh như vậy, cho dù là trong nhà phá sản, tùy tiện ra ngoài tìm công việc cũng có thể để cho mình có được cuộc sống sung túc chứ không nên trở thành người tình của một người phụ nữ, được người phụ nữ này bao dưỡng.
Ăn xong cơm thì là thời gian ăn đồ ngọt, cũng là thời gian mà Hướng Vãn Vãn thích nhất, đồ ngọt bỏ vào miệng ngọt mà không ngấy, vị mềm mại tinh tế, lại phối hợp với một ly trà sữa tinh khiết, quả thật là vô cùng hưởng thụ.
Lục Tử Khiêm thấy cô thích, đem phần của mình cũng đẩy qua cho cô, cười hỏi: "Em thích ăn điểm tâm? Vậy chúng ta có thể suy nghĩ việc dành thời gian chút thời gian mỗi ngày để uống trà chiều."
Hướng Vãn Vãn hai mắt sáng bừng nhìn anh, có chút kinh ngạc hỏi: "Anh biết làm điểm tâm?"
Lục Tử Khiêm gật đầu: "Nhưng chỉ làm được điểm tâm kiểu Tây, trước kia tôi từng sống ở nước ngoài một thời gian dài, điểm tâm thông thường cũng không có gì gọi là khó làm. Đương nhiên, em muốn ăn cái gì, có thể nói với tôi, tôi có thể học."
Hướng Vãn Vãn lập tức thán phục nhìn anh, nói: "Cảm giác như cái gì anh cũng biết a."
Lục Tử Khiêm cười mà không nói.
Hai người trò chuyện qua lại một phen, có một loại thân thiết mà người bên cạnh không xen vào được, rõ ràng là hai người quen biết chưa được bao lâu.
Tô Thanh nhìn vào ánh mắt của Lục Tử Khiêm, đem theo sự nghiên cứu rõ ràng, môi đỏ vừa động, mở miệng hỏi: "Tôi nghe Vãn Vãn nói trong nhà Lục tiên sinh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tình hình rất là túng quẫn, vậy nên mới tiếp nhận yêu cầu vô lý của Vãn Vãn."
Lục Tử Khiêm ánh mắt thản nhiên nhìn cô, mặc cho cô đánh giá, cười nói: "Đúng là như vậy không sai."
Tô Thanh cười một cái, nói: "Không phải tôi không tin Lục tiên sinh, chỉ là, xuất sắc như Lục tiên sinh đây cho dù là không có người khác giúp đỡ, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh quá nhếch nhác. Người cao ngạo như anh tôi thật không rõ, Lục tiên sinh tại sao lại đáp ứng làm người tình của Vãn Vãn?"
Lục Tử Khiêm lộ ra vẻ mặt suy nghĩ nghiêm túc, sau đó trả lời rất nghiêm túc: "Đại khái là tôi lười biếng, chính là thích không làm mà hưởng."
Trên miệng nói ra lời như vậy, trên mặt anh không hề có nửa điểm nhục nhã, thẳng thắn vô tư.
Tô Thanh: "......"
Có thể đem câu không làm mà hưởng nói được thẳng thừng như vậy, cô cũng là chỉ mới gặp lần đầu tiên a.
Hướng Vãn Vãn nắm lấy tay Lục Tử Khiêm, rất là nghiêm túc nói: "Anh yên tâm đi, tôi có rất nhiều tiền, hoàn toàn là có thể nuôi được anh. Cho dù là anh thích không làm mà hưởng cũng không sao, chỉ cần anh làm tôi vui là được."
Lục Tử Khiêm lập tức nồng nàn chân thành nhìn cô: "Vãn Vãn, em thật tốt. Chỉ là, em không sợ chiều hư tôi sao?"
"Chiều hư?" Hướng Vãn Vãn nghĩ một lát: "Vậy tôi liền không cần anh nữa, đi bao dưỡng người khác."
Ánh mắt Lục Tử Khiêm hơi trầm xuống, trên mặt nở ra một chút cười, nhẹ giọng nói: "Vãn Vãn, em thật là bạc tình, tôi cảm thấy tôi có chút tức giận rồi."
Hướng Vãn Vãn: "......"
Nhạy bén ngửi được một chút nguy hiểm, cô lập tức nói: "Đương nhiên, tôi chỉ là nói đùa thôi. Tử Khiêm anh tốt như vậy, nấu ăn ngon, diện mạo lại đẹp, còn muốn làm điểm tâm cho tôi, tôi mới không nỡ không cần anh."
Lục Tử Khiêm cười, ngón tay vê lên cánh tay mềm mại của Hướng Vãn Vãn mà xoa, cũng không biết là tin hay chưa tin.
Tô Thanh ở một bên đem một màn này để trong mắt, mọi suy tư đang hướng đến Lục Tử Khiêm -- có lẽ, người phải nhận mệnh chính là vị Lục tiên sinh này.
Ánh mắt của đối phương không thể sai được, đem theo thế chắc chắn đối với Hướng Vãn Vãn rất rõ ràng, vị Lục tiên sinh này đối với Hướng Vãn Vãn là rất có hảo cảm, thậm chí đem theo vài phần tình ý.
Mà Hướng Vãn Vãn thì sao, đã sống hai mươi ba năm rồi, ngay cả tư vị tình yêu cũng chưa nếm qua, hai người này gặp nhau, sau cùng là ai chịu thiệt thòi còn chưa biết được.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh không nhịn được cười một cái, nói: "Lục tiên sinh, sau này ước chừng sẽ rất mệt đó."
Lục Tử Khiêm cười nói: "Có mệt hơn nữa, tôi nghĩ tôi cũng sẽ cam chi như di* thôi."
*Cam chi như di: Ngọt như đường, ăn như mật, ý nói chịu đựng gian nan, cực khổ.
Hướng Vãn Vãn hoàn toàn không hiểu hai người họ đang nói cái gì, vẫn là chuyên tâm vào điểm tâm trong dĩa của mình.
____________________
Lục Tử Khiêm cứ như vậy mà bước vào cuộc sống của Hướng Vãn Vãn, theo lý mà nói, cho dù là hai người đang yêu nhau lần đầu tiên cùng sống dưới một mái nhà thì cũng sẽ phát sinh bao nhiêu xây xát xung động, thậm chí còn có khi không thích ứng. Nhưng mà trường hợp như vậy, đối với Lục Tử Khiêm và Hướng Vãn Vãn mà nói hoàn toàn không tồn tại.
Từ ngày đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy Lục Tử Khiêm ở trong nhà mình, Hướng Vãn Vãn chưa từng sinh ra cảm giác không vui, nên nói là Lục Tử Khiêm luôn biết cách làm cho Hướng Vãn Vãn vui, sống cùng anh, Hướng Vãn Vãn không chỉ không chút nào khó thích ứng, ngược lại còn cảm thấy những ngày tháng của mình đã trở nên tuyệt đẹp.
Một ngày sáng trưa tối đều do Lục Tử Khiêm phụ trách bữa ăn. Đương nhiên, Hướng Vãn Vãn cũng không phải cái gì cũng không làm, cho dù là người bỏ tiền ra, nhưng nhìn thấy Lục Tử Khiêm ở trong bếp bận rộn, cô vẫn cảm thấy ngại, cũng sẽ ở kế bên phụ giúp anh một tay, mang đôi dép lê mềm mại, từng bước nhẹ nhàng mà đi theo anh, sau đó nếm thử những món ngon mà anh đút cho.
Buổi chiều sẽ có thời gian trà chiều, Lục Tử Khiêm sẽ làm các loại điểm tâm kiểu Tây, hỗn hợp vừa phải của kem và bột mì, quả thật không thể tuyệt hơn, so với điểm tâm làm ở bên ngoài tiệm còn ngon hơn.
Đường nhiên, loại điểm tâm này calorie cũng rất là nhiều, vì vậy trong một ngày của một tháng sau, Hướng Vãn Vãn mở mắt ra liền phát hiện thịt ở phần bụng của mình trở nên mềm mại.
Chính xác mà nói, nó trở đã trở nên mềm mại hơn hẳn.
Không giống với dáng người thon gầy của các cô gái khác, trên người Hướng Vãn Vãn nắn ở đâu cũng đều mềm mại, vốn dĩ cơ địa của cô đã non nớt, sờ vào vừa mềm vừa mịn còn non hơn, tối đến Lục Tử Khiêm thích nhất xoa chỗ này nắn chỗ kia.
Đương nhiên về điểm này, lúc mới đầu Hướng Vãn Vãn tự nhiên cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng mà hai người ngủ chung giường lâu rồi, cũng trở nên quen thuộc, cũng có lúc cô ở trên người Lục Tử Khiêm chỗ này sờ một chút, chỗ kia nắn một chút.
Hơi ấm cơ thể người, đúng là khiến người ta mê đắm.
Có điều cho dù dáng vẻ viên nhuận, Hướng Vãn Vãn cũng vẫn luôn rất tự tin cảm thấy mình không béo chút nào. Nhưng mà lúc cô đứng lên bàn cân, nhìn thấy con số to lớn "55kg", cũng không kiềm nổi mà hít một hơi.
Không nghi ngờ gì nữa, cô đã tăng cân, chỉ có một tháng ngắn ngủi mà cô đã tăng lên 5kg.
Đợi Lục Tử Khiêm chạy bộ ở trên lầu trở lại, hiếm khi thấy cô gái ngày thường ngủ nướng đến □□ giờ, lần đầu tiên mới hơn bảy giờ đã có mặt ở phòng khách, biểu tình trên khuôn mặt rất nghiêm túc.
Lục Tử Khiêm tràn đầy nghi vấn, rót ly nước uống xong, hỏi: "Hôm nay sao lại dậy sớm vậy?"
Hướng Vãn Vãn nhìn anh với ánh mắt oán trách, nói: "Đều tại anh, tôi vậy mà lại tăng 5kg!"
5kg, quả thật là không thể nhịn.
Lục Tử Khiêm ồ một tiếng, nói: "Khó trách dạo này tôi ôm em lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Hướng Vãn Vãn: "......Anh còn cười? Tôi đã tăng 5kg, là 5kg đó!"
Cô nhấn mạnh từ 5kg, biểu thị hỏi đây là con số rất lớn.
Lục Tử Khiêm nhìn thức ăn trong tủ lạnh, nghe tin không để ý mà nói: "Không phải chỉ 5kg sao, em béo thành dạng nào tôi cũng đều thích, vả lại em béo lên xíu càng đẹp, bữa sáng muốn ăn gì, hay là ăn bánh chiên?"
"Tốt a, bánh chiên!" Hướng Vãn Vãn không để ý mà trả lời một tiếng.
"......"
"Không, không ăn bánh chiên, tôi phải giảm béo! Anh cho tôi ăn sữa chua trái cây là được rồi!"
Hướng Vãn Vãn biểu tình rất trầm trọng gật gật đầu: "Tôi rất chắc chắn."
Lục Tử Khiêm mỉm cười, vậy mà lại không ngăn cản cô, nói: "Vậy tốt a, em muốn ăn cái nào, tôi liền chuẩn bị cho em."
Sau đó khi bữa sáng được bày lên bàn, trên bàn có hai phần.
Một phần, bánh chiên thơm ngon mềm mại, một phần, sữa chua trái cây.
Hướng Vãn Vãn: "......"
Cũng không biết có phải cố ý hay không, giữa bánh nướng bị chọc thủng, nhân bánh phong phú ở bên trong lộ ra. Bánh tự mình gói, cái nào cũng to, nhân bánh lại đầy đủ. So với sữa chua trắng bóc bên cạnh, hai cái so sánh như vậy, mẹ ơi, tức khắc trong lòng cảm thấy chua xót.
"Bữa sáng của anh sao có thể phong phú như vậy?" Hướng Vãn Vãn không phục.
Từ tốn chậm rãi gắp một cái bánh chiên bỏ vào miệng, Lục Tử Khiêm hỏi: "Em giảm béo, không lẽ nào bắt tôi cũng phải giảm theo? Vãn Vãn, đối với tôi như vậy, thực sự là rất không công bằng."
Hướng Vãn Vãn nghĩ một chút, đích thực là có chút không công bằng. Nhưng mà, nhìn thấy Lục Tử Khiêm ăn ngon như vậy, cô cảm thấy sữa chua trong miệng không chút mùi vị nào.
Lục Tử Khiêm sờ sờ đầu cô, nói: "Có công mài sắt, có ngày nên kim, nhịn ăn một tháng, nhất định sẽ ốm, cố lên." Sau đó hướng miệng mình nhét vào một cái bánh chiên.
Hướng Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhét vào miệng một miếng sữa chua trái cây thật to, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền. Chỉ là, cho dù là mắt không thấy, hương thơm bay trong không khí, cũng khiến cô cảm thấy đồ ăn trong miệng, vị như nhai sáp (nhạt nhẽo).
Không dễ gì ăn hết bữa sáng, Hướng Vãn Vãn uể oải rửa chén, đi nhà bếp cầm lấy quyển vở vẽ vời.
Một nhân vật nam mặc đeo tạp dề đầu to kiểu lối vẽ khoa trương, trước mặt anh bày ra thức ăn thập phần thịnh soạn, mà đối diện anh ta, một cô gái nhỏ cũng theo lối vẽ khoa trương ngược lại chỉ bày ra một chai sữa chua.
Dưới sự so sánh, quả thật trong lòng không thể nào chua xót hơn được nữa.