Một nụ cười khinh bỉ nhìn hắn, vỗ tay tán thưởng cho cái tính tức giận, không xem ai ra gì.
Thanh niên tóc vàng hoe, mắt hếch, mũi cao, môi tim, tướng tá cao ráo ngang ngửa Hắc Vỹ, nhìn rất tự tin không sợ sệt, trông anh ta rất cường tráng. Theo sau là hai đàn em với hình xăm đầy mình khoe ra những đường cơ bắp, trang sức đầy người ghê rợn xỏ mũi, cầm, lưỡi.
Đó là đại ca của trường A.B mới từ Mĩ trở về - Hưng. Gia đình Hưng là một nhà tài phiệt kinh doanh lớn, tiền chất cao như núi không biết làm gì cho hết, lại là con trai duy nhất kế thừa sự nghiệp kinh doanh nên từ nhỏ Hưng đã sống trong sự chiều chuộng sinh ra tính tự mãn, luôn cho mình là nhất, kiêu ngạo đánh chém người nào không vừa mắt, không ai là không biết mức độ tàn nhẫn của Hưng, nên mỗi khi thấy Hưng, họ đều né đi, không muốn tự rước họa vào thân.
Chả trách hôm nay đang bực bội nhiều chuyện chưa kiếm được mối nào để trút cơn giận. Thì ngay lúc đó Hắc Vỹ gây sự chú ý lật đổ bàn cơm. Làm Hưng gai mắt, đây là lần đầu thấy một tên ngông cuồng làm loạn ở trước mắt anh. Rất tốt có đồ chơi xả stress rồi!
Ngọc lên phòng thay đồ dành cho nhân vật đóng kịch. Sự yên tĩnh độc chiếm cả nơi này. Cô lôi bản hội thoại ra ôn lại rồi tranh thủ ngắm nghía các bộ trang phục ở đây.
Đến dãy trang phục 10a1 cô nhận thấy hai bộ đồ khác xa nhau ghi tên cô. Một bộ rách rưới cũ nát thuộc về tầng lớp hạ lưu. Một bộ váy dạ hội óng ánh rực rỡ sắc vàng đính đá và rãy thêm chút kim tuyến lên phần tà, nó lộng lẫy nhất trong khu vực này, nhìn là biết dành cho công chúa thuộc tầng lớp thượng lưu. Trang phục hoàng tử ngay bên cạnh khá quý tộc, giáp, áo choàng, nghĩ tới là không ưa rồi. Khuôn mặt Hắn lại hiện lên, cảnh hôn trên xe cũng hiên lên, dám hôn cô! Dám tới gần cô... cô không muốn bị rung đâu! Và cũng không muốn hại ai chết nữa!
"Cạch!" một cơ thể gợi cảm với áo trề vai lộ bầu ngực trắng, váy ngắn khoe bắp chân thon dài. Diễm Lệ bước vào nhìn cô:"Tránh xa Vỹ ra! Vỹ là của tôi!" đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Ngọc đảo mắt quanh trang phục vì quá mê mẩn ngắm nên không biết có người vào, đến khi giọng nói cất lên cô đứng yên, tròng mắt dừng tại một điểm trên trang phục cô em gái ruột của Bell.
"Tôi tránh rồi! Nhưng hắn cứ bám lấy".
"Tự tin nhỉ? Hoa khôi lâu quá nên mày kênh mặt hả? Mày cũng thấy Vỹ muốn tao. Còn mày chỉ là đồ chơi khi ảnh tạm chán thôi".
"Vậy Vỹ chán Diễm Lệ sao?" cô quay sang cười nhìn Diễm Lệ.
Ả tức giận run người, trợn mắt:"Tao biết vết rạch trên người Thu Hà là do mày làm. Mày giấu được mọi người chứ không giấu được tao đâu!" ả cười mỉa mai.
"Sao cô nghĩ tôi làm?"
"Mày cũng có một vết, sau khi mày hết thì Thu Hà bị. Nhưng quan trọng hơn nữa là vết của mày hết rất nhanh, mày có trang điểm tạo hình không đấy?" ả liếc nhìn cười bằng cái giọng khinh bỉ, rồi tiếp lời:"Cũng tốt, một mũi tên trúng hai đích, tao không ưa gì con Thu Hà, tao chỉ lợi dụng nó để đạt được mục tiêu trở thành hotgirl thôi, cảm ơn mày đã xử nó. Còn giờ nên tránh xa Vỹ ra, không scandal của mày lớn đó" ả bỏ đi, để lại tràn cười hả hê, sảng khoái.
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra liên tiếp nhau, những ngày tiếp nối là những điều kì lạ, quái đản. Cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa là. Bây giờ lại có người muốn gây scandal cho cô, muốn hại cô. Cô chẳng làm gì sai cả. Tại sao lại phải gặp những chuyện này.