Hắn-hôn-cô-rồi! Cô phát hoảng định giật đầu ra nhưng đang diễn sợ bị oán trách sẽ phá hỏng buổi diễn nên cắn răng cho hắn làm càng.
Đôi môi cô được hắn bao phủ, cắn lên một cách tàn bạo. Mọi người nhìn cảnh đó với đa cảm xúc, người thì hạnh phúc ngút ngàn, người thì ganh ghét xỉa xói đâm chọt, người thì hú lên như phát hiện được vàng, người thì che mặt quay đi chỗ khác.
Cảnh hôn chỉ kéo dài trong một phút nhưng cũng đủ khiến cô nghẹt thở mà chết. Khi màn diễn kết thúc, phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay giòn tan ai cũng hướng mắt lên sân kháu nở một nụ cười mãn nguyện, trừ các cô gái ra.
Các vai diễn kịch của lớp 10a1 xếp một hàng ngang trước sân khấu chào mọi người. Cô và hắn là nhân vật chính nên tất nhiên sẽ được xếp đứng chính giữa, nhưng với bộ váy dài và đôi gót mang không quen nên cô đã chậm chân, Diễm Lệ nhanh hơn 'bay' tới đứng sát bên Hắn, xem vẻ như là nhân vật chính kênh kiệu khoát tay Hắc Vũ một cách tự nhiên rồi nở nụ cười tươi nhìn hắn.
"Anh diễn hay lắm đó".
Hắn chả quan tâm tới lời nói của ả, ánh mắt chỉ nhìn chầm chầm vào dáng nhỏ bé cầm váy đi từng bước. Cô ngước lên vô tình đụng trúng ánh mắt đó nên lại vội cúi đầu xoay đi chỗ khác. Cô ngại lắm, mới nãy sao hắn lại có thể làm thế chứ! Chỉ cần giả vờ thôi, diễn thôi mà sao hắn lại làm thật. Trái tim cô bây giờ vẫn còn 'thình thịch..' trong lòng ngực, nó như muốn nhảy tung ra ngoài.
Cô né tránh hắn, cứ nghĩ trên sân khấu dưới bao cái nhìn của mọi người hắn sẽ không làm gì lộ liễu nhưng ai ngờ cô mới bước được ba bước, hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh và bế cô như nàng cô chúa. Cô phát hoảng dãy sụa nhưng sức cô thì làm sao đấu lại cái ôm của hắn.
Bao người nhìn đoán già đoán non mối quan hệ của họ. Nhiều người không chấp nhận mà phỉ bán, nói cô lại bỏ bùa trai. Một số ít người vỗ tay mừng cho họ.
Cô thật sự xấu hổ không biết làm sao chỉ biết trốn trong ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập đều đặn sau chiếc áo hoàng tử, ngửi mùi hương nồng từ cơ thể hắn tỏa ra. Đầu óc cô như không còn lí trí.
Ả Diễm Lệ ức chế đưa mắt nhìn, sao cô ta lại đươc hắn đối xử tốt như vậy, cô chỉ là con quỷ thôi mà, sớm muộn sẽ hại chết Hắc Vỹ. Không thể để cô ta đạt được mục đích.
Hắn bế cô đến chính giữa, ánh đèn trắng chiếu lên họ, mọi người cuối đầu trước ban giám khảo cùng các vị khán giả rồi vào cánh gà. Còn hắn vẫn như vậy không bỏ cô xuống cứ đi về phía nào đó rất im ắng bỏ sau lưng tiếng ồn của buổi diễn.
Trăng cũng bắt đầu lên rọi lên khuôn mặt lạnh như tờ thoáng chút gì đó vui vui ẩn hiện không rõ.
Cô lên tiếng:"Thả tôi xuống".
"Không thích!" hắn đáp lại bằng giọng trầm lạnh như mọi ngày.
"Sao... sao lại làm vậy? - hôn ấy!"
"Thích"
"Thích thì có thể làm sao? Sao không xin phép tôi hả?"
"Không thích"
Hắn dừng bước, vẫn tư thế bế bồng đó mà nhìn cô, nhìn chằm chằm như xuyên sâu vào bên trong trái tim cô. Khuôn mặt này đã nhiều lần làm hắn bộc phát tức giận sau nhiều năm gọi là vô cảm xúc.
"Bộ thích là làm không thích là không làm à? Đừng tưởng mình là trung tâm chứ" tuy là mạnh miệng nhưng cô thấy rất vui, rất thoải mái, chỉ ngại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nụ hôn đó không hề mạnh bạo như lần ở nhà cô, rất nhẹ nhàng, rất kỳ lạ nó khiến cô loạn nhịp không ít lần, nghĩ đến là má cô ửng hồng. Điều đó lại khiến cô lo sợ hắn ta sẽ chết vì trái tim không nghe lời này.
Hắn vừa vui nhưng lại vừa giận cô gái đang nằm trong lòng mình:"Cô còn yêu người cũ?" hắn hơi nheo mày mang ngữ khí giận dữ.
"Hả? Liên quan gì tới anh"
"Vì đây là chuyện của tôi!"
"Anh tào lao, bỏ tôi xuống đi không thì chuyện đó lại xảy ra"