Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 41: Hội ngủ (tiếp theo) - chung lều



Cô ngồi bên ngoài chần chừ không muốn đi, đến khi người bắt đầu vơi dần, ai cũng tìm xong chiếc lều thì cô mới đứng dậy, lê đôi chân nặng nề mà tìm kiếm.

Hắn! Không biết ở phòng nào! ở cùng ai? Đang làm gì? Nhưng mà theo tính cách của hắn thì cô nghĩ rằng hắn sẽ coi cái trò này là nhảm nhí vô bổ, vậy mà hắn đi tìm lều sao? Cô điên rồi, sao lại nghĩ tới hắn, hắn làm gì thì mặc chứ, mới nãy còn làm cô khó xử trước mặt Hưng nữa. Là thế, nhưng vẫn không hiểu sao cô lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Vốn dĩ không muốn tìm thì lại càng không được, mấy cái đèn hội đã tắt dần đi, gần như sắp hết. Giờ chỉ thầm cầu nguyện người ngủ chung với cô là gái thôi. Mà chắc chi cô gái đó sẽ ngủ chung với cô hay là ngồi xỉa xói phỉ bán cô? Nhưng nếu là con trai thì kết quả còn thê thảm hơn... haizz

Kiếm quanh quanh vẫn không thấy chữ số lều ghi như trên giấy, cô hơi lo lắng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Kiếm gần hết các lều, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc ở xa khu vực xa nhất và cũng là nơi tối nhất, bao quanh là cây cối um tùm, một tia sáng nhỏ lắm mới lọt qua nổi kẻ lá, nhìn thấy thôi cũng rợn người.

Cô bước từng bước tới gần, một luồng khí lạnh như bao trùm lấy thân thể cô, hơi khiến ngón tay cô buốt lên. Càng ngày càng gần chiếc lều, tuy chỉ là cái lều bình thường nhưng không khí này màn đêm này lại khơi gợi lên trong cô cái chết của Phong. Cô ngần ngại đứng trước cửa chiếc lều, không dám đưa tay kéo lên, chỉ nhìn nhìn vào không rời. Cảnh tượng Phong chết thật đáng sợ, cô không muốn lại như vậy, cô không muốn nhìn thấy bất kì ai chết trước mặt mình nữa. Bước chân vô thức đi lùi lại sau, tiếng gió thoảng qua làm rụng vài cành lá, hơi lạnh cũng ngày càng tăng lên.

Quá sợ hãi, cô quay người định chạy đi, thì một bàn tay lạnh tái kéo vào trong, cô nhắm mắt cắn môi, không dám mở.

Người có đôi bàn tay lạnh nhìn cô, không biết rằng cô lại sợ đến mức vậy. Vội kéo cô vào lòng ôm chặt.

Cô hoảng nên giãy giụa, nhưng càng giãy thì sức ôm càng mạnh. Rất sợ! Cô tiếp tục giãy mạnh, cố hết sức nhưng vẫn không thể.

“Yên nào!”

Tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai. Ở trong lồng ngực, mùi thơm bạc hà, sự rắn chắc của cơ thể, cả đôi tay lạnh ban nãy đều quen thuộc. Rất quen thuộc!

Cô hé đôi mặt sợ sệt ngước lên nhìn vào khuôn mặt góc cạnh lạnh tanh, môi, mắt, mũi đều hoàn hảo, vẻ tuấn tú không thể nào che dấu đi được - Hắc Vỹ!

Sao cô lại ở chung lều với hắn cơ chứ? Chốc cô đỏ mặt, cúi đầu lại dùng lực đẩy hắn ra.

Hắn cau mày không vừa ý:“Cô không thể yên hơn được sao?”

“Tránh ra! Ai cho anh ôm tôi!”

“Cô nhớ người cũ sao?” giọng hắn trầm xuống mang theo chút hắc ám, đôi mắt không giấu đi sự tức giận, kéo mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Lòng cô chợt run lên.

Cô im lặng, liếc mắt đi chỗ khác.

Tại sao cô phải nói cho hắn biết những gì cô suy nghĩ chứ, hắn giận cái gì chứ? Phong là bạn trai cô dù anh có mất rồi nhưng vẫn chiếm được tình cảm trọn vẹn trong lòng cô, cô nhớ tới anh thì đã sao chứ. Liên quan gì tới hắn chứ.

Chiếc cầm truyền tới cảm giác đau đớn. Hắn mạnh tay bóp chiếc cầm cô muốn vỡ ra, ép cô phải nhìn vào mắt mình.

Đôi mắt hắn như xuyên sâu vào trong lòng cô, chứa đựng một mệnh lệnh không thể từ chối.

“Thế nào? Yêu thằng đó vậy sao? Ở đâu cũng nhớ tới nó sao? Không phải đã chết rồi sao? Cô còn lưu luyến cái gì?”

Hắn quát lên oán hận không thể xé xát cô gái trước mắt ra thành từng mảnh. Hắn không cho phép trong đầu cô dám tơ tưởng tới người đàn ông khác, nếu không cả người đàn ông đó và cô đều chịu cái kết thảm khốc.

---- Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.