"Ưm.." đôi mắt tím long lanh mở lên, ánh sáng lọt vào khiến con ngươi không thích nghi kịp trở nên nheo nheo, nước mắt theo đó tiết ra.
Cô dụi mắt, ngồi dậy trong chiếc chăn ấm áp màu đen. Có lẽ ngủ quá lâu nên giờ tầm nhìn không được rõ ràng.
Nhíu mắt đảo quanh, cô đang ở trong căn phòng? Màu đen?! Ánh sáng vàng yếu ớt?! Chiếc giường to gỗ lim mạ đồng đen?! Cảnh vật trông rất quen thuộc. Nghi hoặc đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương ngẫm nghĩ.
Gió thổi tung làm bật cánh cửa sổ, lộ ra bầu trời màu đỏ như "dòng máu" chảy. Lốm đốm những vì sao hiếm gặp.
...
Bất giác đôi mắt trợn ngược. Vội nhìn xuống bộ trang phục trên người.
Không thể nào!!
Bộ trang phục lúc ở hội diễn.
Sao mà giống thế, giấc mơ hôm qua!!
Hiện tại là mơ hay thật?
Nhéo đôi má trắng hồng, đau đến sưng đỏ. Đúng là cô không mơ ngủ. Vậy đây là đâu?
Vội rời giường chạy đến cửa chính. Nắm lấy tay nắm của cánh cửa lớn bằng đồng cao khoảng 10 mét cứng cáp lạnh lẽo. Vặn qua vặn lại cứng ngắc, đành phải đập cửa:"Có ai không?" Cô hoảng sợ, đôi tay trắng ngần đánh mạnh lên cửa đồng, từng phát đánh, dội lên tiếng vang trầm vào không gian.
Được một lúc sau.
"Bịch! Bịch! Bịch!..."
Cô dừng tay, nghe tiếng chân bước đều đều sắp đến gần chỗ này. Ai vây? Có người đến giúp rồi.
Nhưng...
Nếu thật sự giấc mơ đó là thật thì câu nói "Em tỉnh rồi sao cô dâu của ta". Ngọc sợ hãi vội kiếm chỗ trốn, đảo mắt quanh căn phòng rộng, thấy chiếc tủ lớn đặt sát tường bên góc. Cô lao đầu vào trốn trong tủ. Bên trong, khá nhiều quần áo nhưng cũng may thân hình cô nhỏ nhắn nên có thể chui vào dễ dàng.
"Bịch! Bịch!" Tiếng chân ngày càng rõ. Lòng cô lại thấp thỏm không yên. Đưa tay ôm lấy trái tim đang hỗn loạn vì sợ hãi.
Tên đàn ông trong giấc mơ đó, cô không biết hình thù ra sao, chỉ nghe giọng rất quen, trầm lạnh mang đầy từ tính. Lí do là tại sao lại là cô dâu? Có nhầm lẫn gì? Nếu nhầm thì chiếc đầm dạ này. Không phải. Chiếc đầm này là của Hắc Vỹ.
Một tia nghĩ vụt qua đầu.
Cơ thể cô run lên, lòng bàn tay nắm chặt lại, móng tay bấu vào nhau mà đau đớn in hằn
"Bịch! Bịch! Cạch!"
Cô co người cuộn mình vào trong, để quần áo trong có thể che lấp đi thân thể. Hơi thở hoảng loạn ngắt quãng từng nhịp, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Cô phải làm sao đây? Lỡ hắn phát hiện, rồi tiếp theo cô sẽ cưới hắn ư? - cưới thần chết sao? Không đời nào. Phải tìm cách trốn khỏi đây. Dù có khó khăn bao nhiêu cũng phải thoát ra ngoài.
Bên ngoài im ắng dị thường. Chỉ có tiếng gió lồng lộng lùa vào đẩy cánh cửa phát ra tiếng động.
Cô nhướng mày. Hắn đi rồi?
Cô tiến lên, hé cửa nhìn, không có ai. Cô thở nhẹ nhõm. Ổn định tinh thần chuẩn bị tẩu thoát.
"Cạch!"
Hắc Vỹ ngồi trên giường, chân bắt chéo, tay vòng qua đầu gối. Tướng ngồi trông thật ngão nghễ khoát lên mình bộ quần áo đen kiểu dáng nhìn rất lạ, cứ như kiểu cổ điển. Nhưng không thể che lấp đi cơ thể rắn chắc màu đồng kia. Mái tóc đỏ vờn theo làn gió, cùng đôi mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh, những thứ đó toát lên mị hoặc không kém sức quyến rũ của bậc vương giã.
Hắn nhìn về phía cô, như đã biết trước cô ở bên trong. Không nóng vội, làm cô sợ hãi, hắn ngồi đó đợi cô bước ra. Dù sao hắn cũng đợi cả ngàn năm chỉ để gặp cô. Một xí như thế này thì đã nhầm nhò gì?
Hắn mong nhớ cô như thế nào, khao khát cô ôm lấy hắn như thế nào. Nhưng làm sao có thể. Bây giờ trước mặt hắn là một cô gái đang run sợ, đang nuôi ý trốn khỏi nơi đây. Không phải như trước kia. Cô bé đã làm sự tàn nhẫn lạnh lùng trong hắn tan biến.
----
Kem: chuyện mk có sự nhúng tay của pháp thuật nha mấy chế iu ^^ ảo vậy mới được.