Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 79: Tới tháng



Cô đẩy ngài ra, ngài cũng bất ngờ, loạn choạng vài bước mới đứng vững. Cô quay lưng chạy ra ngoài. Vừa lúc đó, một dòng máu tươi thấm đẫm qua làn vải dày.  Ngài hoảng hốt, chạy tới, kéo cô lại:"Em bị thương sao?"

Hả? Bị thương? Nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô đưa tay sờ lên chỗ dính máu. Lại đơ người vì nhận thấy điều gì đó. 

"À! Tôi không sao..." cô cười ngây ngô, quay lưng lại đối diện ngài, còn cái tay, con mắt thì mò mẫn kiếm thứ gì đó, vừa che che, vừa tìm tìm. Làm ngài phát hoảng hơn, sự lo lắng biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt.

"Thôi nào, đưa tôi xem thử." Ngài đi tới, cố gắng kéo cô tay cô. Ngài nhất quyết muốn biết cô có bị thương hay không.

"Á. Đừng mà.. " Cô nói nhưng lại không dám nhìn vào mặt ngài. Trời ạ! Tới khi nào. Không lẽ tới sớm hơn dự kiến hả. Chết chết thật! "mà mà cho hỏi ở gần đây có... có chỗ tạp hóa không?"

"Sao em lì thế! Đưa tôi xem coi, em ngại cái gì, người em chỗ nào tôi không thấy qua. Đưa nhanh!" 

"Thôi mà. Tôi xin anh đấy." Cô chấp tay nài nỉ, gương mặt có chút khó coi. 

Ngài nheo mày, không thể hiểu nổi cô giấu cái gì. "Người đâu, gọi bác sĩ tới đây" 

Bên ngoài, cảnh vệ nghe thấy, đáp lại. Định rời đi, nhưng nghe thêm một câu vọng ra "Bác sĩ nữ!!!". Họ liền hiểu rồi làm theo.

Mấy phút sau, một nữ bác sĩ cỡ trung niên đến. Vừa nhìn bà, sắc mặt cô tươi hẳn, chạy đến, nói nhỏ vào tai bà. Bà gật đầu, nhìn về phía ngài liền hiểu. Cô thì tỏ thái độ ngượng ngùng né tránh. Bà kéo cô vào góc khuất tầm nhìn của ngài. Đưa cho cô thứ mà cô cần, kèm theo liều thuốc gì đó.

Sau đó, cô nhanh chân chạy vào phòng tắm. Nữ bác sĩ thì đến trước mặt ngài:"Thưa, Cô ấy hoàn toàn không sao, tôi có thể về được rồi chứ?"

Khám đó sao? Khám kiểu gì vậy, nói vài ba câu qua loa là xong à, ngài trừng mắt nhìn bác sĩ, sắc mặt đen đi vài phần, tâm trạng lo lắng cho cô nay vẫn chưa giảm. Nếu không phải cô không chịu cho ngài xem thì ngài không rảnh mà mời mấy tên bác sĩ quèn này tới đâu:"Ngươi không muốn đầu thai nữa đúng không! Khám cho vợ ta kiểu gì thế hả?" 

Cô bác sĩ hơi run sợ, lùi vài bước:"Phu nhân đang tới tháng ạ". 

"Tới tháng? Là cái gì??" Ngài nghiêng đầu, bệnh gì mà lạ thế, trước giờ sống chừng tuổi này, ngài vẫn chưa bao giờ nghe tới cái bệnh kì quặc này "Nói rõ đi!"

"Cái này thật ra không phải bệnh gì cả, chỉ là sinh lý bình thường của phụ nữ thôi". 

"Sinh lý mà cũng chảy máu à? Có đau không?".

"Không đau, nhưng sẽ rất mệt, cơ thể nặng nề, lâu lâu có dấu hiệu đau bụng ạ và không nên "làm việc"".

"Được rồi, ngươi về đi". Ngài xua tay. Bác sĩ nói thêm "Phu nhân rất cần cái này" cô bác sĩ đưa cho ngài tời giấy rôi mới ra về.

Trở lại về phía Ngọc, cô tưởng chừng như thoát khỏi kiếp nạn. Ở đây ai cũng là đàn ông hết, có mình cô là nữ nhi, mấy chuyện khó nói như thế sao nói được đây. Mà cô xuống đây quá đường dột không để ý đến ngày tháng. Không biết trên trần thế có giống ở nơi đây không nhỉ.

Cô vừa ra khỏi phòng tắm, liền đi nhanh tới "ngã" lên chiếc giường êm ái. Chắc bây giờ cơn đau "nặng như đeo chì" sắp tới rồi.

"Em không sao chứ?" Ngài nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, và cũng không quên điều chỉnh thân nhiệt của bản thân. 

Cô cảm nhận được hắn đang lo lắng quan tâm. Một tư vị ấm áp tràn vào, lan ra khắp cơ thể. Cô thả lỏng, đem toàn bộ cái mệt áp vào lồng ngực hắn..

Không thấy trả lời, ngài cúi xuống đã thấy cô ngủ từ khi nào. Vội chỉnh tư thế dễ ngủ, vơ lấy chiếc chăn dưới chân kéo lên đắp cho cô. 

Trong đôi mắt ngài bây giờ ngập tràn tình yêu thương, không còn sự lạnh nhạt, tàn nhẫn. Cái miệng không tự chủ mà nhếch lên vẽ ra đường cong hoàn hảo.

Trông cô ngủ say, hơi thở ấm áp đều đặn ngay bên cạnh, lại cảm thấy an toàn. Ngài đưa tay, gạt đi vài sợi tóc buông xỏa bám vào khuôn mặt cô, các ngón tay di chuyển lên các đường nét mềm mại, làn da căng mịn lại khiến ngài không kiềm được nà đặt nụ hôn lên trên má. Nụ hôn rất lâu, lưu lại hơi ấm rồi mới rời đi. 

Có thể thấy, cô không đề phòng ngài nữa, nói chuyện cũng hay mắc cỡ, nhiều lần ngài còn nghe thấy tiếng tim đập nhanh của cô khi cô ôm mình. Thời gian này tuy công việc khá nhiều cả một tuần may ra còn một ngày rảnh vài giờ về thăm cô, chỉ cần nhìn thấy cô thôi, mọi mệt nhọc của ngài dường như tan biến hết. Nhưng... liệu hạnh phúc này kéo dài trong bao lâu đây?? Ngài nhếch miệng, tự cười chế giễu bản thân. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.