End

Chương 7



Mẹ anh lườm anh rồi đi lên lầu. Vũ Quân ngơ ngác nhìn theo sau, vẫn đang tự hỏi bản thân rốt cuộc đã chọc gì đến mẫu hậu điện hạ.

Sáng bị mẹ bỏ đói nên anh hậm hực đến công ty. Vừa mới ngồi vào chô đã gọi cho Mộc Diệp.

"Thư kí Mộc đi mua đồ ăn cho tôi."

Mộc Diệp chau mày tỏ vẻ không hài lòng. Cô là thư kí chứ đâu phải người hầu. Nhưng mà thôi cũng đành phải nhịn cho êm chuyện.

Sau khi mua cơm về cô đem vô cho anh, định quay đi thì anh lại gọi với lại.

"Hôm qua em với mẹ tôi đã nói chuyện gì vậy?"

Vũ Quân tay vừa bóc hộp cơm ra vừa nói. Anh không biết rốt cuộc hôm qua hai người đã nói gì mà mẹ anh sáng nay lại tàn nhẫn với anh như vậy.

Cô nhớ đến hôm qua lại thấy buồn cười nhưng mà vẫn quay lại nhìn anh với sự giả tạo "Tôi không có nói chuyện gì với bác ấy hết. Là bác ấy tự nói cho tôi."

Anh bộng ngẩng đầu lên nhìn cô "Mẹ tôi nói gì?"

Mộc Diệp không nhịn được liền tủm tỉm cười "Nói xấu anh chứ còn gì nữa. Mà chủ tịch này, tôi không ngờ anh lại có sở thích biếи ŧɦái như vậy."

Vũ Quân nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy bản thân có thứ gì xấu nên cũng không nghĩ gì quay xuống ăn cơm. Anh chỉ bâng quơ hỏi một câu "Sở thích gì chứ."

"Không mặc gì đi ngủ!"

"Phụt!"

Cơm ở trong miệng anh bỗng bay ra tứ tung. Mộc Diệp đúng đằng xa chỉ biết che miệng cười.

Vũ Quân thấy bản thân đúng là hơi thất thố. Anh lấy khăn ra lau bàn rồi với lấy cốc nước uống. Mau chóng lấy lại phong độ thanh tao của mình.

Cô gian tà nói tiếp "Mẹ anh còn cho tôi ảnh nữa!"

"Phụt!"

Nước lại lần nữa được phun ra làm ướt hết đống tài liệu trên bàn. Mộc Diệp thấy vậy phá lên cười.

"Anh nói xem, mùa hè còn có thể chấp nhận được chứ mùa đông lạnh như vậy mà anh vẫn... ứ ứ sao? Như vậy thì bảo bối của anh sẽ cóng mà chết đấy."

Vũ Quân bỏ cốc nước rồi đứng phắt dậy nhìn cô đầy tức giận "Mộc Diệp, không như cô nghĩ đâu, sau này tôi sẽ giải thích cho cô. Còn bây giờ mau mau ngoan ngoãn giao điện thoại ra."

Anh hất hất tay ra hiệu cho cô giao nộp điện thoại ra. Nhưng Mộc Diệp  lại còn vênh mặt lên.

Cô cười khúc khích nhìn anh "Anh nghĩ tôi ngu à mà đưa cho anh."

Vũ Quân ở kia tức giận chỉ tay vào mặt chỉ tay vào mặt cô rồi quát lớn "Mộc Diệp, cô không sợ tôi đuổi việc cô sao?"

Mộc Diệp nghe câu này thì bĩu môi khinh thường "Mẹ anh nói nếu anh đuổi việc tôi thì bà ấy sẽ đuổi việc anh rồi thuê tôi về làm chủ tịch."

"Anh thấy xem ai lời?"

Mộc Diệp hất hất mày trêu ghẹo anh. Cô thấy mẹ anh đúng là tiên tri mà, bà biết là anh sẽ nói câu này nên đã dặn cô như vậy. Khổ thân con cái bị mẹ ghẻ lạnh.

Vũ Quân bất lực, tức giận lườm cô "Cô nghĩ mẹ tôi có thể đuổi tôi?"

Mộc Diệp khoanh tay đắc ý trước mặt anh "Không được thì sao, mà được thì sao? Anh nên nhớ tôi có ảnh của anh. Rồi anh thử đuổi tôi đi, để xem xem sau khi đuổi tôi rồi cả cái công ty này có biết sở thích biếи ŧɦái của chủ tịch họ không."

Cô nói xong chạy bắn ra ngoài vì nhìn thấy vẻ mặt tức đến mức đen xì kia của anh. Nhỡ đâu anh ra tay tàn nhẫn, định diệt trừ hậu hạo thì cô toi mất.

Đúng thật, ngay sau khi cô mở cửa thì anh cũng hùng hổ chạy theo nhưng chạy lại đúng lúc cô đóng cửa nên suyt nữa thì hỏng mặt tiền. Bây giờ Vũ Quân cũng không thể chạy ra đó mà đánh nhau với cô được.

Vậy là anh đành ngậm ngùi quay về bàn làm việc rồi dọn dẹp lại. Vừa dọn trong đầu anh vừa nghĩ "Mẹ nó chứ rồi xem sau này cô có hối hận vì đã trêu tức tôi không."

[…]

Hôm nay Mộc Diệp xin về sớm vì Sở Tiêu đang bị ốm, tối hôm qua lúc cô đi về thì thấy An Di đang đo nhiệt độ cho thằng bé. Không biết vì sao lại như vậy, chắc do dạo này xảy ra nhiều chuyện quá.

Cô vừa mới về đến cửa đã nghe thấy hai cô cháu nhà kia chành chọe.

"Sở Tiêu à cháu be đậy kín như vậy làm gì? Be kín vậy thì cô làm sao tắm cho cháu được."

"Không, cháu muốn tự tắm, cô đi ra đi!"

An Di ngúi xuống chỉ tay làm mặt gian tà với thằng bé "Tiểu thịt tươi cháu ngại sao? Có phải cô chưa thấy tiểu bảo bối của cháu đâu? Mau cởi đồ ra!"

Mộc Diệp đi vào chỉ biết lắc đầu khi nhìn cảnh này. Sở Tiêu thì cứ ôm lấy cái khăn to tướng để che thân còn An Di lại cứ giằng ra.

"Mày tha cho thằng bé đi!"

Cô sợ con mình cuối cùng lại bị bà cô gian xảo kia lừa nên đành giải vậy. An Di thả lỏng tay ra vừa hay Sở Tiêu dùng lực kéo khăn từ trong tay cô ấy ra rồi chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.

"Tao tắm cho chồng tương lai của tao chứ có làm gì đâu mà sợ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.