Eo Thon Nhỏ

Chương 46



Editor: Trà Đá.

Cơ bản mọi người trong lớp học đang buồn ngủ vì giọng giảng bài dịu dàng như ru ngủ của giáo viên vật lý, nhưng màn vừa rồi cực kỳ kích thích, khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.

Lộc Dã đập bàn.

Đường Minh nghẹn giọng nhìn trân trối: “Cậu ấy thật sự không sợ cô giáo thấy sao?”

Mặc dù giáo viên vật lý đứng đưa lưng về phía bọn họ, nhưng cũng có thể quay đầu lại nhìn bất cứ lúc nào, vậy mà hai người bọn họ dám ngang nhiên làm chuyện đó trước mắt nhiều người như vậy.

“Hai người bọn họ mà sợ cô giáo sao?” Lộc Dã nghiêng đầu nói.

Thành tích của Lục Trì luôn luôn xuất sắc, cho nên chỉ cần không phạm phải sai lầm nào nghiêm trọng thì các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Đường Nhân đương nhiên cũng không khác biệt lắm, chẳng qua hơn một cái là con gái của hiệu trưởng.

Giáo viên luôn thiên vị học sinh giỏi.

Lục Trì cầm đề thi không có đáp án bắt đầu viết bài giải lên bảng một cách lưu loát.

Nhìn tới nhìn lui cũng không nhận ra được anh đang trực tiếp giải bài.

Ít nhất thì bọn họ cũng không thể giải bài nhanh được như vậy, lại còn có thể nhớ rành mạch từng chữ số, cũng không cầm máy tính.

Cả lớp phía dưới ồ lên thán phục.

Giáo viên vật lý nói: “Ồn ào cái gì, tập trung nhìn bài giải trên bảng. Lần này trong lớp chỉ có một mình Lục Trì làm được bài cuối cùng.”

Trong phòng học vang lên tiếng thở dài.

Lục Trì còn đang đứng trên bục giảng chơi trò ám muội với Đường Nhân, vậy mà điểm vật lý lại được trọn điểm, bọn họ ở phía dưới bị giáo viên la rầy.

Giữa người với người mà sao lại chênh lệch quá lớn như vậy.

Mặc dù Đường Nhân mất một lúc mới tỉnh ngủ hẳn, nhưng động tác tay cũng rất nhanh lẹ, cô nháy nháy mắt mấy cái, viết bài giải lên bảng.

Không thể không nói bài giải của Lục Trì rất tuyệt, cô sao chép lên bảng rất cẩn thận, hơn nữa cũng có thể hiểu được bài toán rất dễ dàng.

Đường Nhân viết xong lại hắt xì một cái.

Lục Trì cũng vừa lúc viết xong, quay đầu nhìn cô, tuy rằng anh không cười, nhưng trong mắt lại lộ ra một xíu ý cười, tâm tình đương nhiên không tệ.

Đường Nhân đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hai người một trước một sau rời khỏi bục giảng, trên đường quay lại chỗ ngồi, Đường Nhân đưa tay ra cào cào lưng anh.

Lục Trì nhanh tay bắt lấy tay cô.

Bạn học ngồi hai bên cũng nhịn không được lên tiếng: “Ùi chà.”

Thật sự là đôi cẩu nam nữ.

Trước mặt mọi người mà lại tự nhiên làm trò khiến người khác ghen tỵ, ở trên bục giảng còn chưa đủ, trên đường về chỗ ngồi ngắn như vậy cũng phải nắm tay mới chịu.

Rõ ràng là muốn châm ngòi nổ mà.

Lộc Dã lắc đầu: “Chậc chậc.”

Lục Trì buông tay Đường Nhân ra, quay lại chỗ ngồi của mình.

Trong lòng Đường Nhân khó chịu, đá chân ghế của Lộc Dã: “Nhiều chuyện.”

Giáo viên vật lý đã quay trở lại bục giảng, giọng giảng bài đều đều lại vang lên, khiến mọi người trong phòng học lại cảm thấy buồn ngủ.

Lục Trì trả lại đề thi cho cô.

Đường Nhân trực tiếp giật lại đặt lên bàn.

Lục Trì thấy cô không làm đề, lại vươn người qua giúp cô mở đề thi ra, lật đến bài cuối cùng.

Sau đó Đường Nhân thấy trên bài cuối cùng có một hàng chữ: Tâm tình không vui hả?

Đường Nhân quay đầu, nhìn anh mấy giây, bất mãn nói: “Ai cho phép cậu cám dỗ người khác như vậy.”

Lục Trì: “…”

Giáo viên vật lý còn đang giảng đề ở phía trên: “Các em phải noi gương Lục Trì và Đường Nhân mà chăm chỉ học tập, cách giải của hai em ấy rất tốt, cách giải tương tự nhau chứng tỏ không chỉ một người mới có thể nghĩ ra, các em cũng có thể suy luận ra.”

Cả lớp thầm than thở, rõ ràng là Lục Trì đưa bài giải của mình cho Đường Nhân, nếu không viết tương tự nhau thì mới kỳ quái.

Đường Nhân chống cằm, trong lòng cô khó chịu vì có người con gái khác thầm thương nhớ trộm người của cô.

Hơn nữa, tối nay có vẻ Lục Trì thật sự quan tâm đến cô, khiến cô cũng vui vẻ phần nào, cô cười tủm tỉm hưởng thụ ánh mắt của mọi người trong lớp.

~

Sau khi kết thúc tiết tự học môn vật lý, cửa sổ phía cuối lớp đặc biệt lại vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn học bên kia trực tiếp quay đầu kêu: “Lục Trì, có người tìm.”

Đường Nhân nghe thấy lời này, trực tiếp quay đầu, thì lập tức thấy nữ sinh ban nãy lại tới nữa.

Cô quay đầu nhìn Lục Trì, uy hiếp: “Cậu dám ra ngoài sao?”

Lục Trì lại nói: “Chắc là… Chắc là có việc gì đó.”

Nói xong, anh lập tức đứng lên, đi ra phía ngoài.

“Mẹ nó.” Đường Nhân hiếm khi mắng chửi thô tục.

Cô đứng lên, cũng đi ra khỏi phòng học.

Ngoài hành lang không có đèn, đều là dựa vào ánh sáng từ trong các phòng học hắt ra ngoài, nên trông hành lang khá tối.

Thấy Lục Trì đi ra, hai mắt nữ sinh kia sáng lên, gò má hơi ửng đỏ, giọng nói thẹn thùng: “Lục Trì, em là…”

Đường Nhân đi tới: “Tiếp tục đi.”

Nữ sinh kia thấy cô đi tới, vẻ mặt có chút khó coi, không để ý tới cô nữa, tiếp tục giới thiệu.

Đường Nhân lại đột nhiên tiến sát lại: “Lục Trì, nhìn qua bên phải.”

Cô đột nhiên nói, Lục Trì theo phản xạ nhìn qua bên phải.

Trong nháy mắt, Đường Nhân nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má anh một cái.

Sau đó lại quay trở lại vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nữ sinh kia trợn mắt, không kịp phản ứng, chuyện xảy ra trước mắt nằm ngoài dự tính của cô ta.

Dựa theo những tin tức mà cô ta thăm dò, Lục Trì là người rụt rè, cho nên cô ta chủ động thì sẽ tốt hơn.

Ai mà biết vừa tới đã gặp phải cảnh tượng này.

Đường Nhân thật sự khiến cô ta chán ghét.

“Hình như em gái rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vậy thì mau về học tập cho tốt đi.” Nói xong, Đường Nhân bĩu môi với Lục Trì: “Đúng không?”

Lục Trì không nói gì, nhưng lại gật gật đầu một cách máy móc.

Nữ sinh kia thấy rõ ràng, lúc này dậm mạnh chân một cái, công kích Đường Nhân: “Liên quan gì đến chị?”

“Ồ.” Đường Nhân nhíu mày.

Khẩu khí cũng không nhỏ.

Đường Nhân nhướng mày: “Sao lại không liên quan?”

Cô chuẩn bị nói tiếp, Lục Trì nhanh tay kéo cô, nhưng kết quả không kịp ngăn cản: “Em gái thầm thương nhớ trộm người của chị, vậy mà nói không liên quan đến chị là sao?”

Hai tai Lục Trì đỏ lên.

Đường Nhân lơ đãng nhìn thấy, nhanh tay lôi kéo anh rời khỏi đó, đến bộ dáng xấu hổ này cũng không thể để cho người khác thấy được.

Về phần nữ sinh này, đến từ đâu thì về lại đó.

Lục Trì cũng không vùng vẫy, tâm tình vui vẻ mặc cho cô kéo anh về lớp.

~

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã đến kỳ thi thử lần hai.

Hai ngày thi thử liên tiếp như ác mộng nhanh chóng kết thúc.

Vừa ra khỏi phòng thi, cả toàn trường đều ngập trong bầu không khí thương tâm.

Có lẽ bởi vì bài thi quá khó.

Mà Đường Nhân còn mệt mỏi vì phải viết bản kiểm điểm.

Chính là vì bài phát biểu chấn động trong ngày lễ một trăm ngày động viên lần trước.

Lần đó thầy giám thị đã kêu cô lên văn phòng giáo huấn một trận, nghiêm khắc cảnh cáo nhưng vẫn thả cô về.

Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc, nhưng trong lòng thầy giám thị vẫn còn tức giận, sau khi kết thúc thi thử lần hai thì tới tìm cô, muốn cô viết bản kiểm điểm.

Có thể bởi vì thầy giám thị không tin vào lời cam đoan của cô.

Với chuyện này, có người cười thành tiếng: “Ha ha ha, không tin là đúng rồi. Ai bảo cậu diễn giỏi quá làm gì.”

Nam sinh dựa lên thành cửa sổ là Tô Tuân, học cùng sơ trung với Đường Nhân, mặc dù bình thường hai người ít nói chuyện, nhưng trên thực tế thì mối quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết.

Lần này Đường Nhân chủ động đến tìm anh ta, Tô Tuân bởi vì thường xuyên trốn học đánh nhau cho nên bị phạt viết bản kiểm điểm như cơm bữa.

Còn Đường Nhân trước giờ chưa từng viết bản kiểm điểm, lần này bắt cô phải viết bản kiểm điểm hối hận dào dạt, không bằng bắt cô nhảy lầu còn hơn.

Tô Tuân cười nói: “Cậu khiến thầy giám thị bị sốc mấy lần rồi, lúc nào gây chuyện xong cũng cam đoan này nọ, rồi chứng nào tật nấy có bỏ đâu.”

Đối với Tô Tuân, đây là người bạn học cũ anh ta cực kỳ quý trọng.

Nhất là từ sơ trung cho đến nay, hành động của Đường Nhân càng lúc càng khiến người khác sùng bái, ít ra thì cũng có nhiều nữ sinh thấy cô cực kỳ ngầu.

Lần phát biểu sau này còn lơi hại hơn lần trước, lúc đó Tô Tuân trừng lớn hai mắt.

Đường Nhân nghiêng đầu nhìn Tô Tuân: “Không thì cậu viết giúp tớ đi?”

Hiện tại cô đang ngồi trên thành cửa sổ, đá đá chân, bộ dáng thoải mái, nhìn vào không thấy điểm nào là đang phiền não vì viết bản kiểm điểm.

Tô Tuân lắc đầu: “Bây giờ tớ đang là học sinh ngoan, loại chuyện như vậy tớ không làm đâu.”

Hiên tại anh ta đang hăng say học tập, là một học sinh ngoan, không thể quay lại cuộc sống trước kia được.

Nghe vậy, Đường Nhân vung tay đánh Tô Tuân.

Tô Tuân ngửa ra sau, né tránh cái vung tay từ cô, Đường Nhân mất thăng bằng ngã về phía sau, may mắn nhanh tay giữ được thành cửa sổ mới giữ thăng bằng lại một lần nữa.

“Ghét nhất cái kiểu này của cậu á.” Cô nói.

“Chịu thôi.” Tô Tuân cười tủm tỉm, “Tìm Lục Trì nhà cậu viết cho kìa. Chắc chắn là cậu ấy đồng ý.”



Lộc Dã đi từ văn phòng ra.

Anh ta bất ngờ khi thấy Lục Trì đang đứng gần đó.

Lộc Dã đánh một cái lên bả vai Lục Trì: “Sao lại đứng đực ra ở đây?”

Lục Trì không trả lời, động đậy bả vai, hất tay Lộc Dã ra.

Thấy anh nhìn chằm chằm về một phía, Lộc Dã cũng nhìn theo, vài giây sau hiểu ra: “A thì ra là nhìn lén Đường Nhân, để tớ méc cậu ấy.”

Lục Trì giấu ánh mắt ở sau cặp kính, nhàn nhạt hỏi: “Tô Tuân… Tô Tuân và…”

Lộc Dã chưa nghe hết câu đã đoán ra được Lục Trì muốn hỏi gì, cười nói: “Cậu hỏi Tô Tuân hả? Cậu ấy và Đường Nhân học chung sơ trung với nhau, cùng nhau trốn học đánh nhau. À… Trước khi cậu chuyển đến đây, Đường Nhân còn đi cùng với Tô Tuân kéo đến Nhị Trung đánh nhau.”

Lúc đó chuyện này cực kỳ rùm beng, Lộc Dã không chứng kiến nhưng vẫn có thể hiểu được.

Nghe vậy, tâm tình Lục Trì lại càng thêm không vui.

Hai người sóng vai đi về hướng lớp học, cách đó không xa đột nhiên có tiếng thét chói tai.

Tiếng thét không nhỏ, các phòng học lầu trên lầu dưới đều có học sinh chạy ra ngoài vây xem, trên hành lang đông nghịt người.

Nửa ngày mới phát hiện ra là có người bị té cầu thang.

Lộc Dã cũng vây xem, chớp mắt cái đã thấy Lục Trì tới gần chỗ Đường Nhân đang ngồi.



Đường Nhân còn đang cãi cọ với Tô Tuân.

“Cậu không giúp tớ viết đúng không? Lần sau đừng hòng nhờ tớ làm chim bồ câu đưa thư.”

Văn Nguyệt hay đến lớp tìm cô, dáng dấp nõn nà, Tô Tuân đã sớm để ý đến Văn Nguyệt, đáng tiếc là không bao giờ hẹn gặp được.

Đương nhiên là anh ta có đi tìm, nhưng lại không thành công.

Có thể nói chỉ có Đường Nhân mới hẹn được Văn Nguyệt đến.

Tô Tuân lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn: “Chị gái xinh đẹp để em viết cho ạ. Mấy cái loại bảng kiểm điểm này chỉ cần một chút lòng thành là có thể làm siêu lòng biết bao nhiêu người rồi.”

“Chỉ cần thầy giám thị hài lòng là được rồi.” Đường Nhân hài lòng gật đầu.

Cô xoa xoa đầu Tô Tuân, vừa muốn đưa tay ra bóp mặt anh ta.

Tuy rằng tính Tô Tuân cà lơ phất phơ, nhưng mặt mày tròn tròn múp múp, nắn bóp rất thích tay.

Chưa đợi tay cô chạm đến mặt Tô Tuân, thì đột nhiên bên cạnh có một bàn tay ngăn chặn hành động đụng chạm giữa hai người.

Đường Nhân đang ngồi trên bệ cửa sổ, chân cô dài, nên nhanh chóng chạm đến mặt đất.

Cô còn chưa đứng vững thì đột nhiên bị ép sát vào thành tường bên cạnh cửa sổ.

Lục Trì lạnh mặt, quay đầu cô lại.

Đường Nhân đảo mắt nhìn Lục Trì, cô nghi ngờ: “Lục Trì, cậu làm gì vậy? Có chuyện gì hả?”

Tô Tuân ngoái đầu ra: “Sao vậy?”

Không ngờ Lục Trì lại nhanh tay đóng cửa sổ lại, nhốt Tô Tuân ở bên trong, không nghe được tiếng nói chuyện.

Mũi của Tô Tuân đụng vào mặt gương cửa sổ, anh ta kêu “Á” một tiếng.

Lục Trì này có bị bệnh không hả?

Không phải anh ta và Đường Nhân chỉ đang nói vài câu thôi sao? Tự dưng làm mất hứng, chắc phải nhốt Đường Nhân ở trong nhà thì mới khiến Lục Trì hài lòng quá.

Đường Nhân bị anh ép sát, vùng vẫy một cái: “Thả tớ ra.”

Lục Trì nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh dừng lại trên cánh môi mọng nước đỏ tươi của cô, trước mắt anh đột nhiên xẹt qua một hình ảnh khiến ánh mắt anh sáng lên.

Anh nhíu mày, giọng nói yếu ớt: “Không thích… Thích…”

Đường Nhân đã có kỹ năng có thể đoán được ý tiếp theo anh định nói, cô mở miệng tiếp lời: “Không thích tớ chạm vào người con trai khác?”

Lời này thật sự khiến cô vui vẻ.

Hai người đứng gần sát nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Đường Nhân cười vui vẻ, nhìn bộ dạng này của anh lại khiến cô nghĩ đến những hình ảnh mà thiếu nhi không nên thấy, cô lặng lẽ liếm liếm môi.

Nhưng chỉ một động tác đơn giản này của cô thôi cũng khiến cho người khác đê mê, thèm nhỏ dãi.

Cô quên mất là Lục Trì còn đang ép cô dính sát tường, từ đầu đến giờ vẫn chưa thả cô ra.

Ngay lúc cô đang mãi suy nghĩ, thì Lục Trì trực tiếp cúi sát người xuống.

Môi anh bất ngờ ngậm chặt môi cô.



“Xảy ra chuyện gì? Mọi người đang nhìn gì vậy?”

“Sao vậy? Sao vậy?"

“Á mù mắt tớ rồi! May là chưa về lớp chứ không thôi là không thấy rồi!”

“A a a a cái gì kia? Đã nói là tính cách của Đường Nhân chắc chắn giống y như lúc cậu ấy phát biểu mà!”

“Mau nhìn sang phía đối diện! Đối diện á! Góc đó kìa, hai người đứng chỗ cửa sau đó!”

“Ôi mẹ ơi ở trường cũng có thể được tận mắt thấy cảnh này, sau khi tốt nghiệp có thể lên Weibo giới thiệu màn chấn động của trường mình cho thiên hạ biết rồi.”

Trong nháy mắt, bởi vì mọi người chạy ra ngoài xem náo nhiệt lúc trước chưa đi hết, cho nên khi thấy cảnh này thì trên hành lang lập tức tràn ngập tiếng thét ồn ào.

Giống như một tiếng nổ mạnh, “Bùm” một tiếng, giống như một trận long hổ tranh quyền, từ đầu tới đuôi, từ tầng một đến tầng năm đều xôn xao.

Lộc Dã đứng cách đó không xa đang há miệng trợn mắt nhìn, suýt chút nữa là không cẩn thận xé rách xập bài thi trên tay rồi, nhịn không được la lên: “Con mẹ nó!”

Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hai người bọn họ.

Người không đeo mắt kính cũng phải nheo mắt nhìn, nhanh chóng kể chuyện xảy ra cho người bên cạnh biết.

Hận không thể hóa thành hươu cao cổ.

Mọi người bị kích động đỏ mặt tía tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.