Eo Thon Nhỏ

Chương 51



Editor: Trà Đá

Nếu như hỏi học sinh trường tư nhân Gia Thủy, ký ức sâu đậm nhất thời học sinh là gì?

Rất nhiều người sẽ nói, trường học của bọn họ có hai người học tập xuất sắc, còn nhiều lần thân mật ân ái trước toàn trường khiến thầy giám thị tức sôi máu.

Trên sân trường, mọi người bắt đầu huýt sáo ồn ào khi thấy Đường Nhân đã chạy đến bên cạnh Lục Trì.

Thật ra cô muốn chạy đến ôm chầm lấy anh như trong phim, chỉ tiếc là anh còn đang bận đỡ thầy giám thị.

Các thầy cô ngồi gần đó cũng đã nghẹn họng nhìn trân trối, đến hiệu trưởng Đường cũng không biết nói gì.

Đường Nhân nhìn Lục Trì, cười hì hì nói: “Ai da, thầy giám thị bị ngất xỉu rồi, phải mau đưa đến phòng y tế gấp.”

Thầy giám thị đột nhiên bừng tỉnh: “Đường Nhân! Em em em em…”

“Em đã đọc đúng những gì đã viết trong bản kiểm điểm rồi. Thầy không tin thì có thể hỏi toàn bộ bạn học ở bên dưới đi ạ.” Đường Nhân vội vàng mở miệng: “Thầy đừng tức giân nữa.”

Thầy giám thị đương nhiên biết rõ cô đã đọc đúng những gì viết trong bản kiểm điểm, nhưng cuối cùng tại sao còn muốn nói vài lời.

Đó mới là điều khiến ông ta tức giận.

Đường Nhân bày ra bộ dáng học sinh ngoan ngoãn: “Cũng sắp đến ngày thi đại học rồi, em chỉ muốn các bạn học thả lỏng một chút.”

Thầy giám thị tức giận nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Sau này, tuyệt đối không cho Đường Nhân lên phát biểu nữa!

Ông ta hít sâu vài cái, sau đó nhìn thoáng qua Lục Trì đang đỡ mình, rồi lại đưa mắt nhìn Đường Nhân đứng bên cạnh, nhớ lại sự việc hai người vừa mới gây ra.

Thật sự là ngang ngạnh không chịu nổi.

Đường Vưu Vi chầm chậm bước đến bên cạnh, nói: “Ảnh hưởng quá lớn! Hai người các em không nghe lời thầy cô mà còn làm loạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của thầy giám thị.”

Thấy hiệu trưởng ra tay diệt bạo, trong lòng thầy giám thị cảm thấy thoải mái lên nhiều.

Ông ta đứng thẳng lên, Lục Trì lập tức buông tay ra, chuyển qua đứng bên cạnh Đường Nhân, đối mặt với bọn họ.

“Lần này lên đọc bản kiểm điểm còn to gan gây chuyện, nhất định phải trừng phạt thật nghiêm khắc, thầy giám thị, thầy cảm thấy nên trừng phạt như thế nào mới được?” Đường Vưu Vi nhìn thầy giám thị.

Thầy giám thị do dự một chút.

Mặc dù bị chọc tức, nhưng ông ta cũng sợ ảnh hưởng đến thành tích.

Đường Vưu Vi thở dài: “Nếu vậy thì lần này phải bị đình chỉ học, về nhà kiểm điểm bản thân, nhất là em, Đường Nhân, về nhà ba ngày tự kiểm điểm bản thân đi.”

Đường Nhân không lên tiếng.

Thầy giám thị cảm thấy hình phạt này cũng được, không nghiêm trọng nhưng cũng muốn Đường Nhân và Lục Trì nhớ rõ mới tốt, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến việc xét tuyển vào đại học, thì đã đưa ra hình phạt nặng hơn rồi.

Mặt mày Lục Trì rất điển trai, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm tỏa sáng nhưng lại lạnh lùng thu hút ánh mắt người khác.

Đường Nhân vụng trộm liếc qua cảm thấy rung động, thừa dịp thầy giám thị đang say sưa thuyết giáo, cô len lén lấy ngón tay mình khều ngón tay anh.

Ngón tay bị đụng phải, Lục Trì hơi nghiêng mặt, thấy cô đang nheo mắt, cái miệng hơi hé, xinh đẹp tao nhã.

Sau đó ngón út động đậy, mượn áo đồng phục rộng thùng thình che giấu.

Hai ngón út chạm nhau, cổ họng Lục Trì khẽ nhúc nhích, làn da nhẵn nhụi khiến anh nhớ tới đêm mùa đông đó.

Hình ảnh bàn tay của hai người ở chung một chỗ trong túi áo ấm của anh.

Mà đêm hôm đó, anh cũng có một giấc mơ.

Các bạn học đứng hàng đầu đều đã trợn mắt há miệng.

Hai người bọn họ đang bị mắng, mọi người cũng để ý nhìn xem, có ai ngờ lại được chứng kiến tình cảnh này.

Thầy giám thị và thầy hiệu trưởng đứng ở phía đối diện nên không nhìn thấy, nhưng các bạn học đứng phía sau lưng bọn họ nên thấy rõ ràng.

Ngón tay út của Đường Nhân và Lục Trì ngang nhiên móc ngoéo vào nhau!

Cái này rõ ràng không phải khiến bọn họ ganh tỵ sao?!

Hết lần này đến lần khác, các nữ sinh đều thích vây xem náo nhiệt như vậy, ai ai cũng kích động đến đỏ mặt, nhưng lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, sợ thầy giám thị phát hiện.

Thật là, mọi người còn cho rằng lần cưỡng hôn đó chấn động nhất, ai biết hôm nay còn có thêm hình ảnh chấn động khác, ký ức ngày hôm đó bỗng chốc ùa về.

Có vài người không thấy được màn kia, mặc dù nghe kể lại rất kích động nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng, nhưng hôm nay lại khác, hai người bọn họ dám làm những chuyện này trước mặt bọn họ.

Không phủ nhận, chỉ có thừa nhận.

Mặc dù trong mắt thầy cô giáo, thì bọn họ là những học sinh thành tích xuất sắc, nhưng đối với các bạn học, thì bọn họ cực kỳ ngưỡng mộ chuyện yêu đương vụng trộm của hai người.

“Phải kiểm điểm bản thân cho thật tốt, rồi mau chóng quay lại học tập, chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.” Cuối cùng thầy giám thị cũng nói xong những lời cần nói, nheo mắt thỏa mãn.

Phải như vậy mới đúng, học sinh làm sai phải im lặng nghe thầy cô giáo giáo huấn mới tốt, nếu không thì quản thế nào được.

“Đã hiểu chưa?”

Đường Nhân nói: “Dạ hiểu.”

Lục Trì cúi đầu đáp: “Dạ.”

Thầy giám thị chắp hai tay ra sau lưng, cảm giác thư thái rất nhiều: “Vậy đi, hai em về nhà kiểm điểm bản thân cho tốt.”

Đường Nhân và Lục Trì buông hai ngón tay ra.

Sau khi giờ chào cờ kết thúc, mọi người đều vây quanh Đường Nhân và Lục Trì.

Lộc Dã sờ cằm: “Không ngờ luôn á, hai người các cậu quả thật bình tĩnh đến mức đáng sợ luôn đó.”

Đường Minh tiếp lời: “Lục Trì, cậu nghĩ sao lại đi đọc cái bản kiểm điểm kia vậy hả, cái kia rõ ràng chỉ viết cho vui thôi mà.”

“Hì, thích.” Lục Trì mím môi.

“A! Học sinh giỏi nhất trường tỏ tình rồi kìa!”

Tuy rằng mọi người xung quanh đã tản đi không ít, nhưng khi nghe câu trả lời của anh cũng kích động không ngừng.

Trong lòng Đường Nhân vui sướng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hỏi cái gì mà hỏi, ban nãy xem chưa đủ hả, bây giờ hai bọn tớ phải về nhà kiểm điểm bản thân.”

Lộc Dã cười ha ha: “Không phải cậu thừa dịp về nhà chơi sao?”

Đường Nhân trừng mắt với anh ta.

Chu Thành là chủ nhiệm lớp đặc biệt, trong giờ chào cờ cũng đứng trong hàng ngũ giáo viên.

Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, ông ta không quá quan tâm đến ánh mắt của những giáo viên xung quanh đang nhìn ông ta, hả hê có, chế nhạo cũng có, nhưng ít nhiều cũng có thương cảm ông ta.

Người khác có khi còn cảm thấy may mắn vì không gặp phải những học sinh như vậy.

Nhưng ông ta lại cảm thấy rất tốt.

Hai người không làm trễ nãi chuyện học tập, cũng không gây ảnh hưởng đến người khác, thành tích lại cao hơn những học sinh khác rất nhiều, xếp hạng thứ nhất thứ nhì toàn tỉnh.

Chủ nhiệm lớp nào lại không muốn có học sinh như vậy trong lớp chứ.

Đối với sự hả hê của bọn họ, Chu Thành chỉ cười cho qua.

Sau khi thầy giám thị tuyên bố kết thúc giờ chào cờ, mặc dù các học sinh không muốn đi cũng không được, ngoan ngoãn xếp hàng lên lớp.

Chưa khi nào có bầu không khí kích động như vậy, các nữ sinh tốp ba tốp năm khoác tay nhau cùng đi, rộn ràng thảo luận chuyện vừa rồi.

“Đến cuối cùng tớ cũng không kịp phản ứng, nếu như không có giọng ai đó hét lên, thì chắc còn lâu tớ mới hiểu được ý kia.”

“Mặc dù những lời đó cũng không phải kiểu hoa mỹ động lòng người, nhưng tớ chẳng hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ kích động!”

“Tâm hồn thiếu nữ như tớ sao chịu nổi đây!”

“Trước giờ tớ chỉ nghĩ chuyện như vậy chỉ có trong phim thôi, ai dè lại được chứng kiến tận mắt như vậy, các cậu biết tâm tình tớ lúc đó thế nào không? Chỉ muốn hét lên cho sướng miệng thôi!”

“Lục Trì và Đường Nhân cực kỳ xứng đôi hen, quỷ thần ơi, ai mà chịu cho nổi chứ, lần đầu tiên trong đời tớ cảm thấy hâm mộ bạn học của mình như vậy đó!”

Mãi cho đến sau này, khi nhớ lại hình ảnh hôm nay, cũng khiến cho rất nhiều người đỏ mặt.

Về nhà kiểm điểm bản thân thật sự phải kiểm điểm.

Sau khi giờ chào cờ kết thúc thì Đường Nhân và Lục Trì trực tiếp về nhà, hơn nữa thầy giám thị còn đứng trước cổng trường đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Đương nhiên là vì ngăn chặn hai người thân mật với nhau.

Ban đầu muốn phụ huynh đến đón, nhưng mẹ Lục Trì không có thời gian, còn mẹ Đường Nhân đang ở thành phố khác, hai người không ai có thể đến đưa đón.

Thầy giám thị cũng mới biết ba mẹ Lục Trì ly hôn, anh ở cùng với mẹ, quan hệ cha con cũng không tốt nên cũng không tiện đến.

Còn Đường Nhân, không thể bắt hiệu trưởng Đường đang làm việc xuống đưa cô về nhà được.

Cuối cùng chỉ có thể để hai người tự về nhà.

Nhưng thầy giám thị cũng không thể đi quá xa trường học được, cho nên phương án cuối cùng là để Lục Trì đi trước, Đường Nhân đi sau.

Thầy giám thị cảm thấy nếu để Đường Nhân đi trước, vậy thì chắc chắn Đường Nhân sẽ đứng đợi ở đâu đó, nên Lục Trì không thể nào đi ra được.

Nhưng Lục Trì lại khác, nhìn anh có vẻ như cũng nhận thấy hành vi của mình là sai, nên sẽ không có chuyện gì phát sinh.

Thật sự lần kiểm điểm này đã khiến ông ta bị đả kích quá lớn.

Thầy giám thị cũng tự quyết tâm với bản thân, từ nay về sau không thể để hai người bọn họ lên phát biểu chung một hoạt động được.

Nhớ tới chuyện hàng năm đều có bài phát biểu của những học sinh tốt nghiệp loại giỏi lên truyền thụ kinh nghiệm cho các em lớp dưới, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, thì ông ta biết làm sao.

Nghĩ tới điều này, ông ta chờ Đường Nhân đi xa rồi mới quay vào trường học.

Nhưng không ngờ rằng, Đường Nhân mới đi được nửa đường đã thấy Lục Trì đang đứng chờ ở đằng xa, có chút mơ hồ, nhưng chắc chắn không nhìn nhầm.

Hiện tại bên này không có xe, hai người chỉ có thể đi bộ.

Sau khi qua cầu, xe cộ ồn ào, ánh mắt Đường Nhân cố định ở bên trong một tiệm kem.

Lục Trì không nghe thấy tiếng chân phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt trông mong của Đường Nhân đang nhìn chằm chằm tiệm kem.

Anh đi lại hỏi: “Không… Không mang tiền sao?”

Đường Nhân gật đầu, tỏ vẻ đáng thương: “Ừm, tớ không có tiền. Đại gia thương tình bao tớ ăn đi.”

Bộ dáng nũng nịu rất đáng yêu.

Lục Trì nhìn chăm chú một hồi lâu, sau đó xoay người vào trong tiệm mua một ly kem thật lớn, bây giờ trời không nóng lắm, cho nên trong tiệm kem cũng không đông.

Đường Nhân cứ nghĩ là anh mua kem cho cô, ai dè sau khi anh quay lại thì không có ý muốn đưa cho cô.

Nguy rồi, Lục Trì bắt đầu học cách chơi chiêu trò mê hoặc cô.

Nhìn anh bưng ly kem trên tay mà không ăn, kem trong ly nhìn rất tươi mát, còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

“Con mọt sách, có đưa tớ không thì bảo?”

“Không.”

“Thật sự không đưa tớ á?”

“Ừ.”

Rốt cuộc Đường Nhân nhịn không được.

Cô vươn tay ra kéo cánh tay anh lại, trực tiếp cắn một miệng kem, cắn một miếng thật lớn rồi mới đứng vững lại.

Đường Nhân mơ hồ không rõ: “Phải phạt.”

Cắn một miếng kem lớn quả thật quá lạnh, cô nhịn không được há miệng hà hơi, răng nướu tê buốt.

Lục Trì thấy bộ dáng này của cô thì thở dài, cầm khăn giấy đặt dưới cằm cô, tránh xảy ra tình huống không nên có.

Giọng anh lí nhí: “Tớ nói đùa… Đùa thôi mà.”

Đường Nhân đảo mắt, rầm rì vài tiếng, sau đó dứt khoát ngồi xuống ghế đá không chịu đi.

Lục Trì múc một muỗng kem đưa tới trước mặt cô, nhìn qua giống như đang muốn chuộc lỗi.

Cách đó không xa có một cụ ông bước chậm đến, nheo mắt nhìn hai người bọn họ, nhịn không được lớn tiếng nói: “Cậu bé, phải dỗ ngon dỗ ngọt vào!”

Đường Nhân suýt nữa thì bật cười.

Lục Trì bị giật mình, quay đầu lại.

Ông cụ thấy anh quay đầu lại nhìn, tiếp tục nói: “Nhớ ngày xưa ông bà hẹn hò, ông làm cho bà giận, nên ông phải ra sức dỗ dành, con gái ai cũng muốn được bạn trai cưng chiều, cháu nhìn cháu xem, làm bạn gái giận rồi còn không biết dỗ đi.”

Ông cụ tựa hồ như đang hồi tưởng lại kỷ niệm xưa, mở miệng nói không ngừng.

Lục Trì muốn mở miệng nói chuyện cũng bị ông cụ chặn lại.

Nói một lúc lâu, ông cụ mới hài lòng rời đi, sau cùng còn dặn dò: “Phải dỗ ngọt cho tốt đấy!”

Thanh niên ngày nay thật là, chỉ mỗi việc dỗ ngon dỗ ngọt cũng không biết làm, phải để một ông già hướng dẫn.

Lục Trì bị nói đến nỗi hai má ửng đỏ, mãi cho đến khi ông cụ đi rồi mà hai má anh vẫn chưa hết đỏ.

Đường Nhân liên tục lắng nghe, cô biết rõ anh cực kỳ ít nói, lại ít giao tiếp, cho nên cái việc như dỗ dành con gái là chưa bao giờ làm qua, có lẽ hôm nay phải thử một lần xem sao?

Giọng nói của Lục Trì chắc chắn là rất êm tai dễ nghe, có đôi khi nghe anh trả lời câu hỏi trên lớp cũng khiến cô không nhịn được liếm môi, thật sự là quá sức mê hoặc người khác.

Giọng nói này mà để dỗ ngon dỗ ngọt thì có chết không cơ chứ.

Lục Trì đỏ mặt không biết nên dỗ ngọt kiểu gì, Đường Nhân chủ động mở miệng: “Hôm nay tớ muốn cậu nói muah muah (kiểu tiếng phát ra khi hôn í), không nói thì khỏi đi.”

Nghe vậy, hai tai Lục Trì chợt đỏ ửng lên, anh hơi há miệng, nhưng không phát ra tiếng.

Đường Nhân không hài lòng, thúc giục: “Nói mau!”

Ai da, vừa nghĩ đến chuyện đó, cả người cô như muốn nhảy dựng lên.

Vài giây trôi qua.

Lúc Đường Nhân cho rằng Lục Trì không chịu nói, thì anh đột nhiên khom lưng, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng: “Mu… Muah muah.”

Cả cơ thể Đường Nhân đột nhiên mềm nhũn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.