Có lẽ lời nói của Đường Nhân quá khiêu khích, nên ánh mắt anh nhìn chằm chằm môi cô.
Ngón tay trắng bệch của anh giữ lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, tất cả xúc cảm truyền khắp toàn thân, khiến cả cơ thể nóng ran.
Vóc dáng của Đường Nhân thật sự không đáng nhắc tới với Lục Trì, lúc cô đi giày đế bằng chỉ cao đến cằm anh, mỗi lần cứ phải ngước đầu lên nhìn anh.
Đối với tình huống bây giờ, cô đang được anh nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, cái loại cảm giác này khiến lồng ngực cô như muốn nổ tung.
Bóng anh đổ xuống, Đường Nhân kích động đến mức nhắm mắt lại.
Cuối cùng môi anh chỉ sượt thoáng qua gò má cô, hai người kề sát nhau, không khí trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh.
Đường Nhân mở mắt ra, muốn đánh cho anh một trận.
Lục Trì không biết gì hết, anh tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, toàn bộ mùi thơm bao quanh chóp mũi anh.
Không biết qua bao lâu, ở dưới lầu có tiếng động.
Cửa phòng ngủ Lục Trì đang mở, cho nên nghe rất rõ tiếng động dưới nhà, còn có tiếng giày cao gót.
Đường Nhân lên tiếng hỏi: “Mẹ cậu về hả?”
Kể từ lần mẹ Lục Trì đến trường làm loạn, thì Đường Nhân chưa bao giờ gặp lại mẹ anh, bây giờ cô cũng không biết mẹ anh rốt cuộc là người như thế nào.
Có chút không ổn, nếu bị bắt được thì đôi uyên ương coi như bị chia cắt.
Lục Trì chần chừ một chút, nói: “Chắc vậy.”
Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở phả trên mặt đối phương, cái loại nhột nhột đó khiến Đường Nhân không nhịn được gãi gãi mặt: “Mau đứng dậy.”
Lục Trì bị bộ dáng khẩn trương của cô chọc cười, môi anh hơi nhếch.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đường Nhân đẩy anh, ngoài miệng nói: “Sao chưa chịu dậy, mẹ cậu mà thấy là toi đời hai đứa đó.”
“Tại cậu trước mà.” Lục Trì nói, nét mặt của anh như đang lên án hành vi của cô.
“Nhưng cậu lại không hôn tớ.” Đường Nhân phản bác.
Vừa dứt lời, Lục Trì đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì anh đã ngồi dậy bên cạnh cô.
Đường Nhân không ngờ anh lại dám lừa gạt cô như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nếu không vì tiếng bước chân ngoài kia, thì cô đã phản công lại rồi.
“Trì Trì, con có nhà không?” Giọng nói Vương Tử Diễm từ bên ngoài truyền đến.
Lục Trì đưa mắt nhìn Đường Nhân, đáp: “Dạ con mới về.”
Bây giờ nói dối không chớp mắt luôn, Đường Nhân bóp lỗ tai anh, có chút ấm nóng, lại mềm mại, cảm giác rất thoải mái.
Lục Trì kéo tay cô xuống, nhìn cô.
Vương Tử Diễm không nghi ngờ, nói: “Vậy mẹ đi đây, con ở nhà đừng mở cửa cho người lạ nhé.”
Lục Trì nói: “Dạ.”
Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Hai người cũng không muốn lãng phí thời gian, Đường Nhân tới tìm anh đi chơi, không phải ở trong nhà phóng túng.
Không còn gì phải bận tâm, cho nên tâm tình ai nấy cũng đều thoải mái.
Cuối tháng tám, thời điểm đến đại học S báo danh.
Rốt cuộc Đường Nhân đã sửa lại nguyện vọng chuyên ngành, ban đầu cô điền là chuyên ngành tiếng anh, nhưng trong thời gian còn thay đổi được thì cô đổi thành chuyên ngành tiếng anh thương mại, trúng tuyển một cách dễ dàng.
Buổi sáng thu dọn hành lý xong, Đường Nhân chuẩn bị xuất phát.
Tưởng Thu Hoan đứng một bên nghi ngờ: “Không cần mẹ đưa đi thật hả?”
Thủ đô ở phía Bắc, thành phố bọn họ ở phía Nam, mặc dù đi máy bay chỉ mất hai tiếng nhưng di chuyển cũng xa xôi.
Đường Nhân lắc đầu, khoác tay bà: “Không cần, thiếu gì đến thủ đô rồi mua luôn, con không mang nhiều hành lý, nên mẹ cứ ở nhà đi.”
Quan trọng nhất là cô và Lục Trì đi cùng nhau.
“Mẹ hỏi chi vậy, chắc chắn con bé đã hẹn đi cùng với người khác rồi, nhất định là tên nhóc lần trước.” Đường Quân từ trên lầu đi xuống, vô tình nghe được đoạn hội thoại, lên tiếng chế giễu.
Anh ta đâu ngờ Tưởng Thu Hoan rất bình tĩnh: “À là Lục Trì hả, ba con nói cậu bé đó rất được, đi cùng với Nhân Nhân thì mẹ yên tâm.”
Đi xa nhà, lại thân con gái nên cả nhà đương nhiên lo lắng, bây giờ lại nghe có bạn cùng lớp đi chung, nên cũng yên tâm, có gì hai đứa giúp đỡ lẫn nhau.
Đường Quân không nghĩ tới đáp án này, có chút nghẹn họng trợn mắt nhìn: “Trong nhà chỉ có mình con phản đối thôi sao?”
“Dạ dạ, chỉ có mình anh hai thôi.” Đường Nhân nhìn anh ta cười.
Đường Quân nhẹ răng trợn mắt.
Vương Tử Diễm nhìn con trai đóng hành lý, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”
Chớp mắt một cái mà con trai đã lên đại học.
Đây là niềm tự hào duy nhất của bà ta, con trai bà ta thông minh ngoan ngoãn, lại tinh tế, từ trước đến nay chưa bao giờ khiến bà ta lo lắng.
Lục Trì đứng lên, nhìn bà ta nói: “Con đi đây.”
Vương Tử Diễm gật đầu, lặp lại câu nói lúc nãy.
Anh không cần mẹ đưa đi, nên Vương Tử Diễm cũng không ép.
Bên ngoài trời đã sáng, cũng chưa nóng lắm, thời tiết hơi sương, lâu lâu lại có cơn gió thổi qua khiến lá cây vang lên tiếng xào xạt.
Lục Trì đi ra cửa chính, bước chân bình tĩnh đến gần bóng cây trên đường lớn.
Trên đường lớn có không ít taxi, Lục Trì dừng ở đầu đường, đang định đón xe, thì tình cảnh ở phía đường đối diện thu hút ánh mắt anh.
Là ba anh và dì.
…
Khâu Hoa ném một tập phong bì vào mặt Lục Dược Minh, mỉa mai nhìn ông ta.
Buổi sáng có rất nhiều người ra ngoài ăn sáng, nghe thấy tiếng động lớn đều đưa mắt sang nhìn, hưng phấn theo dõi.
Tập phong bì rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Lục Dược Minh lúc trắng lúc xanh, những người đứng coi xung quanh đang bàn tán, khiến ông ta cảm thấy bực tức, cuối cùng hít thở sâu một hơi, hạ thấp giọng: “Đừng có làm loạn nữa, mọi người cười cho kìa.”
“Anh nghĩ là tôi làm loạn hả? Bây giờ tôi mới ngộ ra lời Vương Tử Diễm nói hôm đó là sự thật, anh hoàn toàn biết rõ mọi chuyện!” Khâu Hoa trở nên bình tĩnh lại.
Lục Dược Minh bước lên một bước, Khâu Hoa lập tức lùi về phía sau một bước.
Vào cái ngày ở trước cửa cục dân chính, trong lòng bà ta còn tràn đầy hứng thú, bà ta sắp bước sang một cuộc sống mới, cũng coi như là đền bù tổn thất cho con trai, câu nói cuối cùng của Vương Tử Diễm chỉ là muốn chọc tức bà ta mà thôi.
Hiện tại ngẫm lại tất cả mọi chuyện đều do bà ta sai.
Lục Dược Minh còn mở miệng nói gì đó, nhưng Khâu Hoa đã không nghe lọt nổi một chữ nào, cả người cũng cảm thấy hào quang trên người ông ta cũng mất dần.
Khâu Hoa chưa kết hôn đã có con, bởi vì Lục Dược Minh mà bị cha mẹ đoạn tuyệt, sau đó lại nhịn nhục làm tiểu tam của ông ta vài năm, kết quả đổi lại chỉ là quân cờ trong âm mưu của ông ta.
Nói cái gì mà chỉ đi tiếp khách?
Khâu Hoa sống nhiều năm như vậy, khổ cực thế nào cũng trải qua rồi, bây giờ lại đứng đây nghe ông ta kể khổ.
Khâu Hoa nói: “Lục Dược Minh, nếu anh còn chút lương tâm thì sẽ không làm vậy với tôi, quá sức ghê tởm. Cũng may là tôi chưa kết hôn với anh đó.”
Lục trước bởi vì Lục Vũ phản đối, sau khi Lục Dược Minh và Vương Tử Diễm ly hôn, thì bọn họ có muốn kết hôn cũng tạm dừng lại, chờ sau khi Lục Vũ thi đại học xong rồi tính.
Khâu Hoa có cảm giác mình thật sự may mắn khi chưa nhảy vào hố lửa, xem như bây giờ bà ta đã nhận được kết quả vì bị tình cảm che mờ lý trí.
Khâu Hoa nhặt phong bì lên, xoay người rời đi.
Để lại Lục Dược Minh một mình đứng ở đó, đối mặt với ánh mắt tò mò và sự chỉ trỏ của người đi đường.
…
Lục Trì đứng ở đường cái đối diện, nghe rõ từng lời nói của hai người bọn họ, trong lòng không cảm thấy gì.
Anh thở dài, bắt một chiếc taxi, trước khi chui vào xe một giây thì bắt gặp thấy Lục Vũ đang đứng cách đó không xa.
Lục Vũ đứng ở một nơi rất kín đáo, khoảng cách chỉ xa vài mét, bởi vì bị người đứng vây xem che nên không có ai phát hiện ra.
Chỉ sợ Lục Vũ đã biết rõ chuyện vừa rồi.
Xe taxi rời đi, người càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Lục Trì thu hồi tầm mắt, mở điện thoại lên, thấy có tin nhắn đến, tâm tình trở nên tốt hơn.
Đường Đường Đường: Tớ đang trên đường đi.
Miệng thì nói không đưa đi, nhưng Tưởng Thu Hoan vẫn đưa cô đến sân bay, đi theo vào bên trong.
Thấy con gái đi về phía nào đó, Tưởng Thu Hoan cũng đi theo, chỉ thấy có một nam sinh cao ngất đang đứng ở đó.
Tưởng Thu Hoan hỏi: “Lục Trì đứng đằng đó hả? Hình như mẹ có gặp qua một lần rồi phải không?”
Đường Nhân gật đầu, thầm nhớ lại sự việc năm ngoái, khi đó cô mới bắt đầu theo đuổi Lục Trì, anh vẫn là một con mọt sách nói lắp đáng yêu.
Hai người đi tới, Tưởng Thu Hoan chủ động mở miệng: “Cháu là Lục Trì?”
Bộ dáng lễ phép của anh khiến Tưởng Thu Hoan rất có cảm tình, trông rất thông minh, bộ dạng cũng không tồi, nghe chồng bà nói tính cách cũng rất tốt, chỉ có cái hơi trầm tĩnh ít nói.
Nhưng lại rất thích hợp làm con rể.
Tưởng Thu Hoan nhìn thấy vẻ mặt của Đường Nhân, cảm thấy tâm hồn con gái bà đang treo ngược trên cành cây rồi, dặn dò vài câu rồi sau đó rời khỏi sân bay.
Đợi đến khi Tưởng Thu Hoan ra khỏi sân bay rồi, Đường Nhân mới mở miệng: “Mẹ tớ thích cậu rồi đó.”
Lục Trì đương nhiên nhận ra được, ánh mắt chuyển hướng sang cô, nhắc nhở: “Đi check- in thôi.”
Đường Nhân cười hì hì, vừa đi vừa kéo anh.
Bọn họ dự tính chín giờ bay, hơn mười một giờ tới thủ đô, sau đó đi báo danh rồi làm một loạt quá trình cũng đến giờ ăn trưa.
Xếp hàng, gởi hành lý…
Hai người lên máy bay rất nhanh chóng, chỗ ngồi bên cạnh nhau, gần cửa sổ.
Nhưng khi Đường Nhân đi phía trước phát hiện chỗ ngồi của mình bị một người phụ nữ trung niên chiếm lấy.
Cô đối chiếu với vé máy bay, xác nhận đây đúng là chỗ ngồi của mình.
Đường Nhân chưa bao giờ gặp qua loại người không chào một tiếng, lại ngang nhiên chiếm chỗ ngồi của người khác, tâm tình đang vui vẻ trở nên mất hứng.
Cô nhắc nhở: “Nè dì…. Chỗ này là của cháu.”
Người phụ nữ kia làm bộ không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đường Nhân nhíu mày, hơi lớn tiếng: “Xin lỗi dì, chỗ ngồi này là của cháu, dì trả chỗ lại cho cháu đi ạ!”
Cuối cùng người phụ nữ cũng nghiêng đầu nhìn cô: “Cô bé, đổi chỗ với dì đi, chỗ dì ở bên kia đó, được không?”
Đường Nhân thuận mắt nhìn sang, có hai người có hình xăm đang ngồi đó, chỉ còn trống một chỗ ngồi.
Nhìn hai người kia trông rất hung tợn, hơn nữa còn đang nói chuyện, rõ ràng là biết nhau. Bắt một nữ sinh sang ngồi cùng, thật sự không biết trong lòng bà ta nghĩ gì.
Mặc dù cô không muốn nghĩ xấu cho ai, nhưng cô vẫn không muốn ngồi bên kia.
Đường Nhân nhếch môi: “Xin lỗi dì, cháu không muốn đổi chỗ, dì quay lại chỗ của mình đi ạ.”
“Cậu ra phía sau tớ đi.” Lục Trì khẽ nói, anh đang đứng phía sau lưng cô, nghiêng người đứng trước mặt Đường Nhân.
Trông thấy bộ dáng ngang ngược của người phụ nữ, Lục Trì lạnh mặt, nói: “Phiền dì quay về chỗ ngồi của mình.”
Có lẽ do bộ dáng lạnh lùng dọa người của anh, hơn nữa là lại thanh niên trai tráng, nên người phụ nữ không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng bà ta vẫn lộ vẻ mặt bất mãn, nhỏ giọng nói: “Nè cô gái, đổi chỗ ngồi thì có làm sao? Không biết nghe lời người lớn sao! Có đổi chỗ ngồi thôi cũng làm quá, mới nhỏ đã lo yêu sớm…”
Lục Trì nhíu mày, thản nhiên nói: “Không cần dì quan tâm.”
Đường Nhân thò đầu qua bả vai anh: “Cháu yêu sớm thì liên quan gì đến dì?”
Người phụ nữ trừng mắt, hùng hổ đứng lên, mãi cho đến khi ngồi vào chỗ của mình rồi vẫn còn nói lảm nhảm.
Đường Nhân hừ hừ vài tiếng.
Nếu tính tình tốt, nói chuyện đàng hoàng, thì cô cũng sẵn sàng đổi chỗ, còn cái này đã không biết điều rồi còn ngang ngược bướng bỉnh.
Vốn đang hứng thú đến trường đại học báo danh, kết quả lại gặp phải chuyện này, khiến người ta mất hứng.
Cô ngồi vào chỗ của mình, ngước lên nhìn anh, nói: “Trì Trì nhà mình giỏi quá.”
Lục Trì bị lời nói của cô làm đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Máy bay cất cánh chưa được bao lâu, Đường Nhân đã ngủ gà ngủ gật.
Cô ngồi trên phương tiện nào cũng sẽ ngủ như nhau, sau đó lại tỉnh dậy trước khi đến nơi, chưa bao giờ bị sai.
Mặc dù Lục Trì ngồi bên cạnh, nhưng cũng thể ngăn được cơn buồn ngủ của cô, cô mang bịt mắt chưa được bao lâu thì đã ngủ mất.
Ban đầu Lục Trì đang đọc tạp chí, về sau thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, vừa quay đầu sang thì thấy cô đang ngủ rất say sưa.
Trong lúc mơ màng, Đường Nhân mơ hồ trở mình, chưa được mấy giây thì nghiêng người về phía Lục Trì, cái đầu lắc lư trên bả vai anh.
Lục Trì nhanh tay lẹ mắt, anh đưa tay ra đỡ lấy đầu cô.
Cả cơ thể Lục Trì căng ra, anh gọi tiếp viên hàng không để mượn một cái khăn lông mỏng, gấp gọn gàng đặt trên bờ vai, sau đó để cô dựa đầu trên vai mình.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, anh mới tiếp tục đọc tạp chí.
Thỉnh thoảng anh cũng nghiêng đầu qua kiểm tra xem cô có ổn không.
Khi Đường Nhân tỉnh lại thì vẫn còn mơ màng.
Qua một lát, cô mới khôi phục được ý thức, nhìn thời gian thì còn hơn nửa tiếng là đến nơi.
Cô chuyển hướng sang bên cạnh, Lục Trì trông như đang ngủ.
Lúc Lục Trì nhắm mắt lại trông cực kỳ tuấn tú, bộ dáng khi ngủ của anh cũng rất trầm ổn, nhưng trông càng lạnh lùng hơn.
Đường Nhân chăm chú nhìn một lát, lén lút hôn lên má anh một cái, sau đó nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình.
Mặc dù đã hôn nhau mấy lần, nhưng cái loại hôn trộm này thật sự rất kích thích, tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài vậy.
Lục Trì vẫn không tỉnh.
Đường Nhân cũng không quấy rầy anh nữa, vừa quay đầu thì phát hiện có một nữ sinh đang nhìn về phía cô, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng long lanh.
Vừa thấy Đường Nhân nhìn mình, nữ sinh kia lập tức thu tầm mắt.
Mặc dù trong lòng Đường Nhân cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ người khác không thích cái hành vi hôn trộm của cô.
Mặc kệ, nhân lúc anh chưa tỉnh, lại lén lút hôn thêm cái nữa.