Vương Tử Diễm đã bán căn biệt thự kia đi, rồi mua một căn nhà nhỏ, trong nhà lại không có ai, hai người ở thì khá rộng rãi, huống chi Lục Trì cơ bản không ở nhà.
Bà biết rõ chuyện Đường Nhân và Lục Trì, cũng còn nhớ gặp ở trước cổng trường một lần, còn gặp ở trước cục dân chính một lần.
Con trai đến tuổi rồi cũng kết hôn, bà đã nghĩ rất nhiều lần, bình tĩnh mà xem xét thì bà rất cảm kích Đường Nhân.
Trong nhà trùng tu từ màu sắc lạnh thành màu sắc ấm áp, khiến người khác thấy thoải mái hơn nhiều, bà chỉnh chu ngồi trên ghế sofa, chờ người về.
Đường Nhân và Lục Trì đứng trước cửa nhà.
Cô có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Lỡ mẹ anh không thích em thì sao?"
Lục Trì nói: "Không có đâu."
Đường Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hồi hộp, dù sao cô cũng bắt cóc anh đi, trước giờ hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, nói không chừng trong lòng không vui.
Hai người cùng nhau vào trong nhà.
Lục Trì lên tiếng: "Mẹ."
Đường Nhân tỏ vẻ thùy mị: "Chào dì ạ, cháu là Đường Nhân."
Vương Tử Diễm bỏ cái ly xuống, nhẹ nhàng nói: "Cháu ngồi đi. Lục Trì, con đi pha trà đi."
Trên thực tế, tướng mạo Vương Tử Diễm rất đẹp, kể từ sau khi ly hôn thì sống vô tư hơn nhiều, mặt mày cũng bớt hà khắc, cả người trẻ hơn rất nhiều.
Đường Nhân cảm thấy Vương Tử Diễm trông khá hơn trước rất nhiều.
Vương Tử Diễm chủ động mở miệng: "Cháu là Đường Nhân đúng không, dì đã gặp cháu lúc hai đứa còn học cao trung, trước kia dì có hỏi Lục Trì, thì thằng bé chỉ nói hai đứa là bạn học, không ngờ thằng bé dám gạt cả dì."
Bà cảm thấy cô bé này rất tốt, gia đình cũng rất đàng hoàng.
Đường Nhân có chút sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạ lúc đó đúng là bạn học ạ..."
Bọn họ sau khi tốt nghiệp mới chính thức bắt đầu mối quan hệ mới, với tính cách Lục Trì thì nói là bạn học cũng không quá chút nào.
Vương Tử Diễm uống một ngụm trà, từ tốn nói: "Dì dõi theo Lục Trì từ nhỏ đến lớn, tâm tình thằng bé thế nào dì biết, làm gì có chuyện thằng bé suốt ngày để ý đến một người bạn học như thế."
Đúng lúc này Lục Trì bưng ly trà lên, nghe thấy câu này nên hai tai bắt đầu đỏ lên.
Đường Nhân cười trộm trong lòng, trước kia còn bày đặt lạnh nhạt, bây giờ lại bị chính mẹ mình bốc phốt.
Lục Trì khẽ gọi: "Mẹ."
Vương Tử Diễm cười nói: "Gọi mẹ cái gì, mẹ chỉ nói sự thật thôi. Đường Nhân, dì biết lần trước dì đã để lại ấn tượng xấu với cháu, khi đó dì không tỉnh táo lắm, nếu có gì khiến cháu không thích thì dì xin lỗi."
Đường Nhân lắc đầu: "Dì đừng nói vậy ạ."
Về chuyện lần đó chỉ là cô cảm thấy thương Lục Trì, chứ với cô cũng không có ảnh hưởng gì, sau khi hiểu rõ mọi việc thì chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.
Nói cho cùng thì Vương Tử Diễm cũng là người bị hại.
Nghe vậy, Vương Tử Diễm gật gật đầu: "Hai đứa quen nhau cũng đã lâu rồi, đã có ý định gì chưa?"
Bây giờ bà đã suy nghĩ thông suốt, con trai đã lớn, cưới vợ, sau này còn sinh con cái, mỗi ngày bà sẽ ở nhà chơi với cháu, hoặc bà sẽ ra ngoài đi khiêu vũ hưởng thụ cuộc sống.
So với việc mỗi ngày phải lo lắng cái này cái kia, thì bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Nhân nhìn Lục Trì, anh nắm chặt lấy tay cô, chân thành nói: "Bọn con muốn đi đăng ký kết hôn trước."
Vương Tử Diễm không lên tiếng, đứng dậy đi lên lầu.
"Mẹ anh định làm gì vậy?" Đường Nhân hỏi: "Có phải định lấy chổi đuổi em ra khỏi nhà không?"
Lục Trì: "..." Không biết đầu óc cô suy nghĩ cái gì nữa.
Cũng chưa được bao lâu, Vương Tử Diễm cầm một quyển sổ màu nâu xuống, nói: "Đây là sổ hộ khẩu, chuyện của hai đứa quyết như thế nào thì mẹ không phản đối."
Đường Nhân trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc.
Cô còn đang suy nghĩ làm cách nào để trộm sổ hộ khẩu, chưa thực hiện thì mẹ Lục Trì đã trực tiếp đưa ra, xem ra mẹ anh cũng thích cô.
Đường Nhân cười híp mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
Cơm tối do Lục Trì nấu, anh ở trong bếp bận việc, còn Vương Tử Diễm kéo Đường Nhân ra ngồi ở phòng khách, tâm tình bình tĩnh nói chuyện.
~
Đối với việc này thì hai gia đình không có phản đối gì, lập tức ngồi cùng một bàn nói chuyện.
Nhà họ Đường hoàn toàn hài lòng với một Lục Trì thông minh khôn khéo, trừ Đường Quân vẫn còn hậm hực không ưa, còn Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi cũng không phản đối.
Trong nhà Lục Trì chỉ còn một mình Vương Tử Diễm, nên Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi trực tiếp sang nhà Lục Trì.
Người lớn ngồi trong một bàn, nên Đường Nhân và Lục Trì cũng im lặng không lên tiếng.
Toàn bộ quá trình Đường Nhân và Lục Trì chỉ ngồi nghe người lớn bàn tới bàn lui chuyện hôn lễ rồi chi tiết ra làm sao.
Lục Trì chưa tốt nghiệp, cho nên hôn lễ sẽ dời sang năm sau.
Khi đó Đường Nhân vừa đúng lúc tốt nghiệp được một năm, cũng đã có công việc ổn định, dù sao mới tốt nghiệp đã kết hôn, người lớn suy nghĩ thanh niên bây giờ quyết mọi việc quá vội vàng, cho nên quyết định để hai đứa chơi nhiều một chút.
Đường Nhân và Lục Trì không hề lên tiếng trong suốt quá trình bàn luận.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người lớn lại tụ lại với nhau. Rốt cuộc hai người nhịn không được, nên xin phép rời đi trước, để người lớn tiếp tục bàn bạc.
Ra khỏi nhà Lục Trì cũng đã là xế chiều.
Bên ngoài vẫn còn nóng, so với hôm qua còn khó chịu hơn rất nhiều.
Đường Nhân đột nhiên nói: "Lục Trì, đi cục dân chính."
Lục Trì nghiêng đầu sang nhìn cô, lời trong miệng còn chưa nói ra, lại bị cô cướp lấy: "Em có sổ hộ khẩu đây nè."
Đường Nhân cười khoái chí, lấy từ trong túi sách ra sổ hộ khẩu, giơ giơ trước mặt anh, cô cực kỳ chói lọi dưới ánh mặt trời, nhẵn nhụi trơn bóng.
Yết hầu Lục Trì khẽ nhúc nhích, đáp: "Ừ."
Hôm nay cục dân chính có làm việc, lúc bọn họ tới không đông người, cho nên được nhân viên tiếp đón.
Sau khi cầm được giấy hôn thú nóng hầm hập trong tay, hai người đều không có phản ứng gì hết.
Đường Nhân hoàn hồn trước, kéo cổ áo Lục Trì, hôn anh một cái rồi nói: "Từ nay về sau anh đã là của em rồi."
Lục Trì không đẩy cô ra, chỉ nói: "Em lúc nào không nói như vậy."
Đường Nhân nói: "Nhưng hôm nay mới danh chính ngôn thuận."
Nhớ lại bộ dáng anh vào lần đầu tiên cô gặp anh, bây giờ cô chỉ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, lúc trước ngày nào cô cũng trêu chọc anh, bây giờ người đã thuộc về cô rồi.
Đối với việc này thì hai gia đình không có phản đối gì, lập tức ngồi cùng một bàn nói chuyện.
Nhà họ Đường hoàn toàn hài lòng với một Lục Trì thông minh khôn khéo, trừ Đường Quân vẫn còn hậm hực không ưa, còn Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi cũng không phản đối.
Trong nhà Lục Trì chỉ còn một mình Vương Tử Diễm, n
Cô quay đầu, thấy anh nhíu mày, trong lòng cô hơi chột dạ.
Lục Trì hình như có gì đó, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, hít sâu một cái, nhíu mày nói: "Hình như anh... Anh chưa cầu hôn."
Đường Nhân nói: "Anh cầu hôn bây giờ cũng chưa muộn."
Lục Trì suy nghĩ một chút, nói: "Em vào trong đi... Đợi anh chút."
Đường Nhân không biết rõ anh muốn làm gì, ngoan ngoãn gật đầu, tiến vào trong tiệm trà sữa ở bên cạnh, lấy di động chụp hình giấy hôn thú rồi gởi đăng lên Weibo, sau đó ngồi chờ Lục Trì.
Cô có rất ít bạn, ngoài vài người bạn thân thiết ở cao trung ra, thì có thêm bạn cùng phòng đại học, còn có vài người bạn lúc thực tập.
Vu Xuân: A, chị Nhân xinh đẹp quá!
Đường Minh: A, đăng ký kết hôn rồi á, tớ muốn ăn kẹo, kẹo mừng đâu rồi?
Lộc Dã: Bất chấp nguy hiểm đường xá xa xôi đến chúc phúc, rốt cuộc Lục Trì cũng chờ tới bây giờ.
Tô Khả Tây trực tiếp nhắn tin cho cô: "Tiên nữ Nhân Nhân hạ phàm, cầu phát bao lì xì."
Đường Nhân gởi biểu tượng bao lì xì cho Tô Khả Tây, sau đó nói chuyện phiếm.
Chưa được bao lâu, di động cô rung lên một cái, là tin nhắn của mẹ: Nha đầu chết tiệt kia, trộm hộ khẩu lúc nào vậy hả?
Đường Nhân trả lời: "Sáng nay, lúc mẹ còn đang ngủ."
Bên kia không trả lời lại, chỉ sợ đang mắng ba cô.
Đường Nhân mải nói chuyện với bạn bè mà quên mất Lục Trì chạy đi đâu rồi, đến lúc cô nhớ ra thì trong quán trà sữa chỉ còn có một mình cô và chủ quán.
Lục Trì chạy từ bên ngoài vào, đầu tóc rối bời.
Đường Nhân cất di động, hỏi: "Anh đi đâu vậy? Sao giờ anh mới về?"
Lục Trì không lên tiếng, môi mím thành một đường, yên lặng lấy từ trong túi ra một cái hợp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, xoay người về phía cô, quỳ xuống.
Đường Nhân đương nhiên biết là cái gì, chưa đợi cô lên tiếng, anh đã mở miệng: "Lấy anh nhé."
Không có một chữ dư thừa nào.
Ánh mắt anh sáng long lanh, trong khoảng khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành bối cảnh hỗ trợ cho anh.
Đường Nhân nở một nụ cười tươi, mặt mày sáng rực, trả lời: "Vâng."
Anh tự lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón tay cô.
Thước tấc vừa vặn ngón tay cô, mặc dù là mua vội, nhưng anh vẫn lựa chọn rất có tâm.
Đường Nhân nói: "Cho tới bây giờ em chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
Chủ tiệm trà sữa là một cô gái trẻ tuổi, tặng bọn họ hai ly sữa màu hồng, nói lời chúc mừng.
~
Từ tiệm trà sữa đi ra, Đường Nhân và Lục Trì gặp người quen.
Cô uống sạch ly trà sữa, ném vào trong thùng rác ở cách đó không xa, rồi tiện tay lấy luôn ly của Lục Trì uống.
Người đi từ phía đối diện tới là Tô Tuân mới chơi bóng rổ xong, anh ta đi cùng với một vài nam sinh, liếc mắt đã thấy hai người họ.
Phần lớn nam sinh kia đều học trường tư nhân Gia Thủy, có vài người cô không biết, thấy Đường Nhân cũng ngoan ngoãn chào hỏi: "Chị Nhân."
Sau đó Tô Tuân mở miệng: "Chị Nhân, Lục Trì, hai người sau lại ở đây? Không phải hai người ở thủ đô sao? Nghỉ hè rồi á?"
Ngày đó, thành tích xuất sắc của trường tư nhân Gia Thủy đã có tiếng, sau khi trúng tuyển còn phỏng vấn tuyên dương, trên cơ bản nhóm người này cũng biết bọn họ học đại học S, là đại học tốt nhất trong nước, cũng có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.
Đường Nhân đưa mắt nhìn Lục Trì, cười nói: "Bọn tớ mới về thôi. Cậu dạo này sao rồi?"
Nghe thấy lời này, Tô Tuân cười cười, trên mặt còn đẫm mồ hôi, tỏ ra vẻ cường tráng: "Hiện tại tớ... Sống thoải mái, được nghĩ nữa tháng rồi, nên đi chơi bóng rổ cùng với bọn họ."
Thành tích của anh ta xem ra không tệ, thi đại học khá tốt, đậu vào một trường đại học tốt, cũng ở phía Bắc.
Lục Trì mím môi, im lặng không lên tiếng.
Tô Tuân muốn mời bọn họ đi uống nước: "Đã lâu không gặp, hay bọn mình đi uống trà sữa nói chuyện nhỉ?"
Lục Trì nhẹ nhàng ho một tiếng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía anh.
Đường Nhân khẽ cười một cái, nắm lấy tay anh, nói với Tô Tuân: "Người cậu đầy mô hôi thế kia sao được, về nhà tắm rửa đi, lần sau có thời gian thì cả lớp mình gặp nhau."
Bọn họ vừa mới rời khỏi tiệm trà sữa, cô còn uống quá nhiều, làm gì còn bụng nữa.
Ánh mắt Tô Tuân đột nhiên nhìn tay Đường Nhân, đáp: "Ừ, lần sau gặp."
Một nhóm người đi lướt qua bọn họ.
Có một nam sinh hỏi: "Người đó chính là chị Nhân mà mấy cậu hay nhắc đến hả, xinh quá ha. Mà sao cậu đột nhiên đổi ý vậy?"
Tô Tuân cười cười, nói: "Chồng người ta không vui?"
Vài nam sinh sửng sốt: "Chồng?"
Tô Tuân nói: "Lúc nãy tớ thấy Đường Nhân đeo nhẫn ngay áp út, chắc là Lục Trì đã cầu hôn rồi không chừng. Dù sao cũng không tiện quấy rầy, tớ còn nhớ rõ chuyện lần trước mà."
Vài người trong nhóm thiéu kỳ, ôm chầm lấy Tô Tuân, bắt anh ta kể lại chuyện lúc xưa.
Đó chính là ký ức khó quên nhất trong đời học sinh của bọn họ.
Vài nam sinh há to miệng, không dám tin nói: "Cái gì... Trông bộ dáng nhút nhát vậy mà to gan vậy sao?"
Tô Tuân nghiêng đầu sang chỗ khác, hừ nói: "Các cậu không thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó đâu."
Lần đầu tiên anh ta gặp phải một người có ham muốn chiếm hữu cao đến như vậy, Đường Nhân đều đi theo Lục Trì hết lần này đến lần khác, mà hai người cũng thật sự là trời sinh một đôi.
Dưới trời chiều, bóng dáng các nam sinh bóng rổ xa dần.
Đường Nhân chọc chọc Lục Trì: "Đi hết rồi."
Lục Trì động động môi, không lên tiếng.
Một lúc sau, anh khẽ cúi đầu, ngũ quan tinh xảo như đang phát sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt đến mức không gì sánh được.
Anh dùng sức nắm chặt tay cô, giọng trầm thấp: "Không thích."
Đường Nhân vươn tay nhéo mũi anh, nhón chân hôn ang một cái, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Trong lòng em chỉ có một mình anh thôi, anh còn chưa rõ nữa hả?"
Đột nhiên có cơn gió thổi qua, thổi bay tóc cô, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Đường Nhân nháy nháy mắt mấy cái, sau đó cảm thấy môi anh áp lên môi cô.
Lục Trì dùng tay phải giữ sau gáy cô, ngón tay thon dài luồn vào mới tóc thon dài của cô.
Vị trà sữa vừa nồng vừa ngọt
Đường Nhân níu chặt áo anh, hơi ngửa đầu, miệng cô bị ép buộc hơi mở ra, động tác Lục Trì cường thế kịch liệt, giống như là muốn đánh dấu ký hiệu lãnh thổ.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, tay anh vòng ngang eo cô, đầu anh gục xuống nơi cô cô, quanh chóp mũi anh là mùi hương thơm ngát của cô, anh khẽ nói: "Bọn mình đã kết hôn rồi đó."
Cho nên cô chỉ có thể nhìn một mình anh mà thôi.
Đường Nhân bị giọng nói của anh mê hoặc, rúc vào trong lòng anh, đột nhiên nói: "Ừ."
Vẫn như năm đó khiến cô cả đêm mất ngủ.
Trên đường vẫn có rất nhiều xe đi đi lại lại.
Bên đường là một gốc cây ngô đồng, lá cây kêu xào xạc theo từng con gió thổi qua, bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra vài tia nắng như ánh hào quang.
Ánh nắng chiếu xuống chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt.