Eothur đi theo đoàn người, hắn nhìn lên tường thành Dol Amroth. Nơi đây khá hay ho, vì họ sử dụng loại đá xám chứ không phải đá trắng như Numenor thường hay sử dụng.
Bức tường thì cao khoảng 10m, ngoài ra là những tháp canh phải đến 15-16m, giúp những lính gác có một tầm nhìn thật là xa đủ để phòng thủ các cuộc tấn công từ bên ngoài.
Nhìn theo lối xây dựng, Dol Amroth trong giống một tòa thành, pháo đài quý tộc thời trung cổ của Trái Đất.
Đây là kiến trúc đầu tiên khiến Eothur nhớ về kiếp trước nhiều nhất, nhưng chúng vẫn có sự khác biệt. Tòa thành như một bản phóng đại, nó rộng, lớn hơn những pháo đài trung cổ khác vài lần, dù sao nó cũng có một nền lịch sử lâu đời, phải đến 2000 năm.
Dol Amroth được xây dựng trên một mũi đất ở bờ biển phía tây Gondor. Nơi đây cách mặt biển phải tầm 50-60m, chứa đựng một bến cảng lớn nhất ở phía tây nam Gondor. Đối diện vùng đất nó đang đứng, ở phía bên kia là một hòn đảo nhỏ có ngọn tháp hải đăng cao lớn mang theo trọng trách, nhiệm vụ rất quan trọng.
Vì do đường bộ từ Minas Tirith, hay Pelagir tới những khu vực này khá xa xôi, nên họ thường vận chuyển hàng hóa chủ yếu là bằng tàu bè. Mà càng quan trọng hơn, là ở các tỉnh vực xung quanh, nơi đây hầu như không thuộc về vùng đất thịnh vượng, rất ít thành trì, pháo đài, bến cảng được xây dựng.
Vậy nên hầu hết các dân cư, lãnh chúa xung quanh đây mua hàng hóa đa số là họ phải thông qua Dol Amroth.
Và tất nhiên, đi cùng sự phát triển mạnh mẽ luôn luôn không bao giờ thiếu cả một thứ, kẻ thù, sự hủy diệt,… và đối thủ chính, kẻ địch lớn nhất của Dol Amroth không đến từ lục địa mà đến từ đại dương, bọn hải tặc đen Corsair.
Cả hai bên từng giao chiến với nhau rất nhiều lần. Đến nỗi mà thậm chí đã có một lần hoàng tử của Dol Amorth đã bị giết chết trong một cuộc tấn công của hải tặc. Và nếu như hắn nhớ không sai thì đó là người thứ 15 thì phải, đã có một cuốn sách viết về nó mang tên là “ Đại dương đẫm máu “.
Vừa bước qua cổng thành, Eothur liền tiến vào khu vực quán trọ, nơi đây chứa nhiều các nhà nghỉ, quán rượu khác nhau. Mọi người ra vô có vẻ tấp nập, đa số là các thương nhân, dân buôn,… xem ra tòa thành xây dựng đều có quy hoạch đầy đủ, đi cùng với đó là an ninh cũng thắt chặt lại, khá nhiều vệ binh đi tuần tra theo nhóm, khu vực này được giữ trật tự rất tốt.
Vì sẵn tiện, Eothur cũng kiếm một nhà trọ để nghỉ ngơi. Dọc theo con đường, hắn tìm được một biển báo khá bắt mắt, có hình thiên nga với cái tên là “ Thiên Nga Bạc “, một cái tên khá phù hợp với phong tục Dol Amroth. Hắn vui vẻ liền tiến vào bên trong.
“ Chào mừng khách nhân tới quán thiên nga. “
Vừa đẩy cửa tiến vào trong, Eothur đã được một người chào đón, tiếp đãi nhiệt tình. Eothur mỉm cười hỏi.
“ Xin hỏi, quán còn phòng trọ chứ? “
Người hầu nhanh chóng trả lời. “ Khách nhân muốn mướn phòng,… thật là tuyệt vời khi quán chúng tôi còn 1 phòng trống, may mắn cho ngài đã đến kịp. “
Eothur được người hầu dẫn lối tiến về quầy rượu, hắn sẽ trả tiền, nhận chìa khóa phòng tại đó. Vừa đi theo, ánh mắt của hắn cũng quan sát nơi này, có vẻ như đây là một quán trọ có lịch sử lâu đời, đặc biệt nó cũng có một phong cách trang nhã, được treo nhiều bức tranh về thiên nga, bãi biển, vùng vịnh Dol Amroth. Ngoài ra là vài chiếc đàn hạc, được trưng bày ở các góc tường.
Quan sát hết mọi thứ, Eothur cũng đã tiến đến quầy rượu, vị chủ quán là một người phụ nữ, thuộc tuổi trung niên khoảng tầm 40 tuổi, vóc dáng đầy đặn, làn da cũng được chăm sóc khá kỹ lưỡng, có mái tóc đen, và len lẻn đâu đó là vài sợi tóc bạc.
Trên người bà mặc một chiếc đầm màu xanh, khuôn mặt có thể nói là ẩn chứa một vẻ đẹp sang trọng nào đó, chứng tỏ ngày xưa bà cũng phải là một mỹ nhân nổi tiếng ở Dol Amorth.
Bà ta đưa cho hắn bảng giá của quán trọ.
Giá phòng đây cũng khá đắt, chứ không rẻ chút nào. Nhưng Eothur vẫn chơi sang, chịu bỏ tiền ra dù sao thì lâu lâu mới dùng đến nên không cần phải lo lắng tiền bạc quá.
Đối phương nhận tiền, đưa cho hắn chìa khóa phòng. Vị người hầu kia sẽ dẫn hắn lên phía trên, nhưng trước khi đi hắn còn muốn hỏi thêm một điều.
“ Ở đây có phòng tắm không? “
“ Có, vị khách nhân hãy chờ đợi một lát. Trước tiên hãy trở về phòng nghỉ ngơi, một lát sau sẽ có người gọi ngài xuống, nước nóng chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ. “
Eothur gật đầu, rồi theo vị người hầu. Hắn hơi tò mò về quán rượu này, cùng với đó là vị chủ quán có phong thái quý tộc.
“ Quán rượu này thực chất là một trong những sản nghiệp của hoàng tộc Dol Amroth. Nó được xây dựng khoảng 100 năm trước, dưới thời của hoàng tử Angelimir.
Khách nhân có nhìn thấy những bức tranh bên dưới chứ, chúng đều là do các vị hoàng tử vẽ lên, đấy chính là một trong những châu báu quý giá của quán trọ Thiên Nga Bạc. “
“ Còn đàn hạc? “
Nếu nhắc tới Dol Amorth, có một thứ mà toàn bộ các vương quốc loài người không bao giờ quên. Đó chính là khả năng âm nhạc của họ, nhất là đàn hạc. Người dân của Dol Amroth cực kỳ giỏi, khéo léo nhất về thứ này.
Rất nhiều bậc thầy, đại sư đàn hạc đều có nguồn gốc từ Dol Amroth, bọn họ thường xuyên được các vị lãnh chúa, nhà vua cung phụng, mời đến vương quốc của mình trong các bữa tiệc sang trọng. Ngoại trừ Rohan, dù sao đầu óc người Rohan không thích hợp thể loại âm nhạc nhẹ nhàng, quý phái, yên tĩnh này lắm.
Còn vì tại sao người dân nơi đây giỏi đàn hạc, Eothur cũng chẳng rõ ràng lắm. Cũng có thể là người Elves đã dạy họ, dù sao ở trung địa, nếu xét thân cận nhất về tộc người Elves thì có thể nói Dol Amorth hiện nay là số một trong mối quan hệ của hai loài.
“ Đàn hạc đấy từng thuộc về các bậc đại sư nổi tiếng của Gondor thưa ngài. Tất nhiên, đa số họ có nguồn gốc quê hương từ Dol Amroth. “
Eothur gật đầu, hắn hỏi tiếp. “ Vậy còn vị chủ quán khi nãy, bà ấy là ai? “
Người hầu bỗng dừng bước chân lại, cậu ta nhìn xung quanh. Rồi đưa tay ý bảo nhỏ giọng, và nhẹ nhàng thì thầm chỉ đủ để hắn nghe được.
“ Thưa ngài, đó là công nương Ivriniel, em gái của hoàng tử Imrahil. “
Eothur cũng giật mình, không ngờ thân phận của quý bà hồi nãy lại cao như vậy. Nếu như hắn nhớ không lầm, gia đình Imrahil còn một người chị nữa, bà ấy mang tên Finduilas, và bà chính là vợ của chấp chính quan Denethor II, cũng là mẹ của Boromir, Faramir.
Đáng thương cho số phận của người phụ nữ, bà đã qua đời sớm bỏ lại hai đứa nhỏ chưa trưởng thành.
Denethor II rất yêu quý người vợ của mình. Tuy nhiên vợ ông đã chết ngay khi ông vừa trở thành chấp chính quan. Có lẽ là vì lý do đó, khiến cho ông ngày càng trở nên suy sụp, im lặng, càng khó khăn hơn khi quân đội Mordor đã tấn công Gondor vào lúc ông trị vì.
Chính vì vậy ông ngày càng trở nên nghiệt ngã, điên rồ hơn trước kia nhiều lần.
Thở dài trong lòng, chính hắn cũng thấy hơi tiếc nuối. Cái mất mát của Finduilas có thể nói là gây ảnh hưởng quá lớn với một vị chấp chính quan như Denethor II. Nếu như bà còn sống lâu thêm một tí, thì ông ta có thể trở thành một vị chấp chính quan tài giỏi, hiền hậu, nhân ái nhỉ.
Khi này vị người hầu cũng đã dẫn hắn tiến vào căn phòng, nơi đây nằm ở tầng thứ ba của nhà trọ, cũng là tầng cuối cùng. Có một góc nhìn ra cửa sổ khá đẹp.
Eothur gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu về Finduilas, hắn lướt nhìn xung quanh. Tạm biệt vị người hầu trẻ tuổi, cho cậu ta một đồng bạc vì sự nhiệt tình, rồi cất đồ đạc, nằm trên giường nhắm mắt một lát.
Vài tiếng đồng hồ sau, từ trong quán trọ Thiên Nga Bạc, Eothur bước ra ngoài.
Khi này hắn đã tắm rửa sạch sẽ, mái tóc đen mượt được buộc lên phía sau đầu, sử dụng một phong cách mới mẻ, lạ lẫm ở trung địa. Quần áo hắn cũng đã thay đổi, sử dụng bộ đồ màu đen mượt, làm từ loại vải có chất lượng tốt, bên hông thì vẫn treo thanh kiếm.
Tự tin bước trên đường, Eothur đi dạo quanh các quận trong tòa thành.
Đầu tiên hắn sẽ tiến vào khu dân cư, nhìn thấy những người dân Dol Amroth. Bọn họ đa số là có mái tóc màu đen, rất giống với hắn, có lẽ hắn rất thích hợp sống ở vùng đất này. Khác với Rohan, mái tóc nâu, vàng là chủ yếu. Tuy nhiên, đôi mặt xanh dương như mặt biển của hắn khá đặc thù ở trong đây, vì đa số bọn họ chủ yếu là mắt xám, đặc trưng cho nòi giống người Gondor.
Thật sự mà nói, ở Gondor, nếu xét về khía cạnh thuần huyết, ít người lai thì Dol Amroth là số một. Bọn họ đa số lấy nhau, người Gondor cưới người Gondor là chính, rất ít có hiện trạng họ cưới người trung lưu, còn gọi là Middle Men.
Middlen Men là gì, thật ra đây là một kiểu ngôn từ, chỉ bảo những người sống ở vùng đất trung địa. Mặc dù họ có chung một tổ tiên với người Numenor gọi là người Edain.
Nói chính xác ra, ở thời đại thứ nhất, một nhóm người Edain đã rời khỏi trung địa tiến về vùng đất mới gọi là Beleriand. Sau đó là đến cuộc chiến thịnh nộ, Beleriand bị chìm xuống đáy biển, và nhóm người Edain đó đã có công giúp đỡ các Valar chống lại chúa tể bóng tối, Morgoth, nên họ được ban tặng một hòn đảo. Từ đấy nhóm người Edain đó đã tự xưng thành người Numenor.
Mãi đến trong thế kỷ thứ hai, khi Numenor phát triển mạnh mẽ, và họ trở lại trung địa.
Họ phát hiện ra một giống người mới, nhưng lại cùng chung một nguồn gốc, tổ tiên Edain. Các học giả đã tuyên bố, bọn họ là con cháu, hậu duệ của Atanatari, người đã không rời khỏi trung địa, tiến về vùng đất Beleriand.
Và người Rohirim, người Dale,… thuộc về người phương bắc, bọn họ cũng được gọi là Middlen Men.
Bước qua khu dân cư, Eothur nhìn thấy được tòa pháo đài lớn, đó là một cung điện, chổ ở của các vị hoàng tử Dol Amorth. Được bao bọc bên ngoài là một lớp tường thành trong, cao khoảng 7,8 mét, bên trong nó cũng chứa đựng khu vực vệ binh, đa số các lực lượng đồn trú tại Dol Amroth được cắm quân tại đây.
Eothur chưa bước vô bên trong, hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn, nhưng trong lòng thì khá cảm thán, và ghen tị. Mặc dù Dol Amroth chỉ là một công quốc nhỏ, nằm bên trong lãnh thổ của Gondor. Nhưng nó vẫn thừa hưởng được nhiều tinh hoa, phú quý của người
Numenor, nên vẫn vượt xa, vứt bỏ Rohan cả ngàn dặm.
Đứng một lát, sau đó Eothur rời khỏi. Hắn đi qua các khu chợ, dân cư, tiến đến gần khu vực bến cảng. Nói thế hắn cũng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới đến được, chứng tỏ tòa thành này khá rộng lớn.
Bến cảng của Dol Amorth mặc dù không rộng lớn bằng Pelagir. Nhưng trong mắt hắn, nó thật sự phù hợp với tòa thành này. Đứng từ trên cao, hắn có thể nhìn xuống bao quát hết tất cả những gì của bến cảng.
Được chia thành ba khu vực, khu đầu tiên là War Harbor, chiếm diện tích nhỏ nhất, nhưng lại chứa nhiều lực lượng quân đồn trú nhất, và được canh gác rất nghiêm ngặt. Không chỉ vậy, muốn tới đó mọi người cũng phải cần vượt qua một bức tường đá nếu di chuyển trên đường bộ. Tàu thuyền chứa đựng cũng chủ yếu là tàu quân sự với lá cờ thiên nga bay phất phới.
Tiếp đến là khu Working Harbor, nằm ở giữa. Chủ yếu là chứa các tàu thuyền nhỏ, có vẻ như chúng là của các ngư dân, bọn họ sử dụng để ra ngoài đánh bắt cá.
Cuối cùng, rộng lớn nhất là khu vực Commercial Harbor, chứa rất nhiều chiếc tàu lớn thương mại.
Eothur có thể nhìn thấy đây là khu vực tấp nập nhất, với những người khổ công đang đẩy những thùng tròn, hàng hóa xuống bến tàu, và những tay lính gác tuần tra, kiểm tra từng ly từng tý, hay các vị quản lý đang ghi chép gì đó với các thương nhân,…
Ngước mắt lên bầu trời, Eothur hít sâu vào một hơi.
Mọi thứ trông thật yên bình, ánh mặt trời thì bị đám mây che khuất, những cơn gió thổi vào mang theo một chút mùi mặn của biển cả, hay những con mòng biển màu trắng đang cất cánh bay trên trời,…
Cùng với hình ảnh của bến cảng, tất cả chúng đã tạo nên một cảm giác như là thành phố tuy rằng đang nhộn nhịp, ồn ào nhưng nó vẫn hòa mình vào trong cái giai điệu tĩnh lặng, thơ mộng của tiếng đàn hạc ẩn sâu đâu đó.