Ngay khi tiếng chuông vừa kết thúc, cánh cửa chính của sảnh tiệc được đẩy ra một cách mạnh mẽ, tràn đầy bạo lực. Một người đàn ông tuổi trung niên, mặc trên mình là trang bị giáp sắt đầy đủ, hông treo thanh kiếm bước vào.
Dựa vào dáng vẻ, người ta có thể đoán ông ta là một chỉ huy của lực lượng vệ binh.
Viên chỉ huy lạ mặt này thấy được người mình tìm kiếm, liền vội vàng chạy tới với khuôn mặt hốt hoảng, và căng thẳng nhưng vẫn không quên lễ nghi. Ông quỳ một chân xuống trước người Imrahil nói với cái giọng như đang hấp hối.
“ Hải tặc…, hải tặc… tấn công thưa hoàng tử! “
Nghe được hai chữ ” Hải Tặc “, khuôn mặt Imrahil chợt hơi chút trắng bệch, rồi đỏ lên một cách nhanh chóng như một con tôm hùm đã được nấu chín.
Nhưng chỉ vài giây tiếp theo, Imrahil đã kiềm nén tất cả cơn tức giận của mình, ông bình tĩnh trở lại. Liếc nhìn mọi người xung quanh trong bữa tiệc và nói lớn với cái giọng mọi chuyện hãy để tôi lo.
“ Mọi người hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ xử lý mọi chuyện một cách nhanh chóng, trả lại không gian bữa tiệc cho các vị. “ Sau đó ông nhìn hai người con trai trưởng thành của mình, Erchirion và Amrothos ra lệnh.
“ Erchirion, Amrothos,…! Tập hợp tất cả lực lượng vệ binh, điều khiển mọi người hãy chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu. “
Nghe lệnh, cả hai người họ lập tức rời khỏi căn phòng, thi hành nhiệm vụ đã được giao. Imrahil nhìn xuống người đang quỳ gối trước mặt mình thốt lên.
“ Hãy đưa một lực lượng nhỏ bảo vệ nghiêm ngặt tòa pháo đài. “
Sau khi đã phân phối mọi thứ, ông nhìn các khách mời một lần nữa và nói, giọng ông khá trầm nhưng tràn đầy thiện ý, và bình tĩnh.
“ Tất cả mọi người hãy yên tĩnh ở trong pháo đài, sẽ không thứ gì có thể ảnh hưởng đến các vị, quản gia, hay phân phối chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ. “
Vừa kết thúc lời, Imrahil cũng nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc cùng các cận vệ, ông cần trang bị vũ khí trước khi chiến đấu.
…
Eothur nhìn xuống ban công. Hướng ánh mắt về một nhóm tuần tra sáu người, bọn họ vừa chạy vừa thở dốc, cố dồn sức vào hai đôi chân để tới bến cảng đang bốc cháy.
Ngay lúc không gian thật yên tĩnh thì đột nhiên, một đám người khác từ trong quán trọ tồi tàn nào đó lao ra. Tay của chúng cầm các loại vũ khí như đao, rìu,… tấn công các vệ binh.
Không những có thể, trong quán cũng bắt đầu phát sáng. Và nếu Eothur đoán không sai, thì đấy là một ngọn lửa vừa bốc lên.
Chứng minh cho điều Eothur vừa nghĩ là một tên thoát chạy từ bên trong. Tay của hắn đang cầm chai rượu rẻ tiền, trên đầu có gắn miếng giẻ đang bốc lửa, hắn ném đại thứ đó vào một tòa nhà gỗ ba tầng bên cạnh, khiến ngọn lửa bắt đầu lan rộng ra.
Xem ra lũ Hải Tặc không chỉ nhắm vào bến cảng. Chúng còn phân chia từng nhóm người với mục đích là gây rối cho Dol Amroth, khiến cho các lực lượng vệ binh buộc phải phân tán.
Chưa kể đến các khu dân cư, nếu chúng tấn công vào đấy, giết chóc và cướp bóc dân thường thì càng nguy hơn nữa. Điều đó sẽ buộc các vệ binh phải tạm buông tha cho khu bến cảng, nhanh chóng di tản những người dân vào thành trong tránh nạn.
Nhìn xuống lại tình hình đang gay go ở dưới, xem ra Eothur phải giúp họ một tay.
Do đang ở tầng thứ ba, phía dưới cũng chẳng có vật cản gì, Eothur không thể nào nhảy một mạch xuống đấy được. Hắn nhanh chóng quay đầu trở lại phòng, chạy xuống cầu thang bằng hết tốc lực của mình, vừa tiến tới tầng trệt, hắn liền thấy một đám người đứng trước cản đường.
“ Khục, Khục… “ Eothur giả vờ ho trước hình ảnh kỳ dị trước mắt mình.
Nghe âm thanh từ đang sau, đám người cản đường hết hồn. Rồi họ quay người lại, họ là ai,… họ là những người phục vụ của quán trọ, người hầu, đầu bếp, nhạc công,… trên tay họ cầm đủ loại vũ khí.
Mỗi tội chúng hơi khá đặc biệt, và hơi… hắn cũng chả biết giải thích thế nào, như tay đầu bếp cầm trên tay là cán lăn bột, người hầu thì cầm mấy bình thủy tinh rỗng, có người cầm cả cây chổi,… không biết nếu đám người kia nếu lao vô đây, chúng sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.
“ Xin lỗi, tôi nghĩ ở bên ngoài kia có người cần trợ giúp, các vị có thể nhường đường cho tôi... “
Lời nói của Eothur chưa kết thúc, bọn họ liền đã lùi về hai bên, tạo thành một con đường trống ở chính giữa. Điều đó làm hắn cảm tưởng mình vừa đọc một câu thần chú gì đấy, rồi đột nhiên núi chia thành hai, biển tách làm đôi, hắn như chúa trời,…
Bớt ảo tưởng, Eothur nhẹ nhàng đi qua từng người. Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm hắn, khiến xương sống hắn hơi lạnh người. Khi đến gần cổng, chuẩn bị mở cửa, hắn đột nhiên quay người lại.
Đám người vừa chuẩn bị thở nhẹ ra lại giật mình vì cái quay đầu của Eothur.
“ À,… tôi nghĩ trong bếp có vài con dao, hay cây rìu gì đó, các vị tốt nhất nên cầm lấy nó, lũ cướp sẽ không ngán… cán lăn bột đấy đâu. “
Lưu lại lời khuyên chân thành, Eothur cũng mở cửa chạy ra ngoài, biến mất trước những ánh mắt kinh dị đấy.
Thấy hắn vừa đi, bọn họ lập tức thở phào, khuôn mặt trở nên nhẹ nhõm, khác hẳn với phong cách cương thi hồi nãy, hai con mắt chằm chằm như muốn lồi ra ngoài. Vài người còn ôm nhau,…
Tay đầu bếp nhìn xuống cán lăn bột, trầm tư một lúc, rồi ông quay đầu nhìn người bên cạnh nói.
“ Tôi nghĩ mình nên vào phòng bếp một chuyến. “
Không khí lập tức trở nên u ám như hồi nãy. Mọi người im ắng, không một tiếng động gì xuất hiện, bọn họ nhìn nhau với vẻ mặt cẩn thận, nghi ngờ, tay đầu bếp lại lên tiếng một lần nữa.
“ Tôi là nhân viên ở đó, tôi sẽ đi trước. “
Ông chưa kịp bước ra bước thứ hai, người bên cạnh liền kéo áo nói
“ Không, để tôi… để tôi. “
“ Bụp, Bụp. “ Mọi người chen lấn nhau chạy vào phòng bếp, người kia cản người này, người này cản người kia, không ai có thể bước chân mình vào căn phòng đấy cho dù là nửa bước.
…
“ Đại ca, nhìn kìa. “ Một tên đàn em thét với Lofer ở đằng sau.
Lofer không quan tâm điều đó mấy, hắn đang bận xử lý tên phía trước mình. Hắn dồn hết sức vào đôi tay to khỏe, liên tục vung cây rìu chặt vào chiếc khiên đang giơ cao của một vệ binh.
Chỉ chốc lát, khiên gỗ bị nứt ra, mẻ mất từng miếng, từng miếng, vệ binh biết nó sẽ không duy trì được bao lâu, anh ta buộc phải liều mạng, ném lấy chiếc khiên qua một bên, đâm thanh kiếm thật nhanh vào kẻ trước mặt.
Nhẹ nhàng, đó là từ ngữ miêu tả khi Lofer tránh né đòn tấn công. Hắn lấy tay mình bóp chặt tay cầm vũ khí của vệ binh, khiến nó không thể di chuyển thêm một tấc nào nữa, hai ánh mắt họ nhìn đối diện nhau, vệ binh lẩm bẩm như lời cầu nguyện trước khi chết.
“ Không,… không,… “ Lofer chán ghét, hắn lười nghe tên phía trước nói thêm lời nào.
Nắm chặt cán vũ khí, hắn trực tiếp vung ngang cây rìu thật nhanh, thật mạnh vào cổ của tên vệ binh, giống như một thợ gỗ đang chặt một cái cây.
Đầu và thân của vệ binh bị tách làm đôi sau đòn tấn công bạo lực, và man rợn. Lofer nhổ nước bọt xuống cái xác không đầu đã nằm gục dưới đất, và lấy chân đá chiếc đầu đó văng xa như một trò chơi mà đám trẻ thường hay vui đùa.
Nghiêng đầu hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào đám lính đang bị dồn vào góc tường, không ai trong bọn họ dám tiến lên đối đầu với hắn. Thấy được những ánh mắt sợ hãi, tất cả khiến nụ cười hắn nở rộ lên với tâm trạng cực kỳ vui vẻ, trông như một con thú hoang đang tiến hành một trò chơi săn đuổi.
“ Đại ca, Đại ca…! “
Thật phiền phức, Lofer bực bội nói với tay bên cạnh.
“ Xử lý chúng đi. “ Tay đó liền mỉm cười và với các vệ binh đó là nụ cười của thần chết. Lofer vừa quay đầu lại, đám chúng liền lao lên giết sạch những tay vệ binh đồn trú còn sống sót của War Harbor.
Đạp lên những cái xác đang nằm dưới chân mình, Lofer đi bộ một cách chậm chạp. Hắn nhìn những ngọn lửa đang cháy ở kho hàng, và những con thuyền, thỉnh thoảng, chúng còn nổ lớn “ Bùm “ khiến ngọn lửa dâng cao như pháo hoa đang nổ rợ trong màn đêm.
Trong lòng Lofer cảm thấy thật vui vẻ, Imrahil, Imrahil ngươi cứ việc thưởng thức bữa tiệc sinh nhật con gái đi. Ở ngoài này hãy để chúng tao lo hết mọi thứ.
“ Đại ca! “ Nghe được âm thanh làm đánh mất thú vui của mình. Lofer lạnh lùng nhìn tên đàn em phía trước, hắn quát lớn.
“ Cái gì?! “
“ Bọn chúng tới rồi đại ca, đám người lùn da vàng ấy. “
Lofer nhíu mày, hắn nhẹ giọng lại một tí ra lệnh.
“ Dẫn lối! “
Tên đàn em dẫn Lofer đi một đoạn ra ngoài phía xa nhất của bến cảng. Hiện ra trước mặt hắn là 6 con thuyền hải tặc đang lướt nhẹ nhàng trên mặt nước, hắn nhìn chằm chằm vào con thuyền dẫn đầu. Từ trong khoang thuyền tràn ngập bóng tối, một tên đội mũ tam giác, lùn, mập bước ra. Thấy tên đó, Lofer lập tức thét lên.
“ Mày tới chậm, bọn tao đã xử lý gần hết cái bến cảng này rồi. “
“ Mày biết lách qua đám hải quân Gondor phiền phức thế nào không. May cho mày là bọn tao đã đến, nếu không tụi mày lo mà tự xử lý ở đây. “ Tên kia chẳng có vẻ gì gọi là sợ hãi Lofer, hắn còn thét lớn lại.
“ Hừ “ Lofer mặt mũi tràn đầy sát khí, không thèm quan tâm tên kia nữa. Hắn biết cãi nhau với tên mập kia bây giờ chỉ làm tốn thời gian thôi, Imrahil sẽ dẫn lực lượng tới.
Nghĩ đến đó Lofer quay đầu, bước trở lại vào bên trong biển lửa và biến mất không để lại dấu vết, hình bóng.
Đứng trên thuyền, tên thuyền trưởng Corsair nhếch mép cười khi nhìn thấy Lofer biến mất. Sau đó hắn thét lên với đám đàn em đang hưng phấn của mình.
“ Tụi bây còn chờ gì nữa, hạ thuyền xuống thôi, vinh quang đang chờ tụi bây ở phía trước. “
“ Ha ha ha,… “ Đám tay sai trong thuyền cười lớn
...
“ Thế nào rồi. “ Amrothos mặt đầy lo lắng hỏi anh trai mình. Hai người họ đứng trên tòa tháp canh cao lớn, có thể nhìn thấy ngọn lửa đang cháy phừng phực, không chút dấu hiệu giảm bớt ở bến cảng.
“ Không ổn, thuyền của chúng đã tới. War Harbor đã không thể thủ nổi, chúng ta phải đưa người chặn chúng ngay khu bến cảng. Đẩy lùi bọn chúng ra khỏi khu dân cư và ngôi đền. “
“ Vệ binh ở thành trong có bao nhiêu người? “
“ 800, đang tăng dần lên, các nhóm và mọi người đều chuẩn bị tập trung lại. “ Lần này không phải là Erchirion nói, mà là một viên cận vệ đứng bên cạnh anh ta.
“ Báo! “ Một người vệ binh chạy tới. Erchirion thấy vậy liền nhíu mày, có chuyện không hay gì nữa đây.
“ Nói đi! “
“ Bên khu vực quán trọ có chuyện thưa ngài. Chúng tấn công các nhóm tuần tra ở đó, chặn đường tất cả lực lượng thủ thành chính. “
“ Khỉ thật!!! “ Chửi thề một câu, Erchirion liền im lặng. Ánh mắt suy tư của anh đã cho mọi người biết anh đang suy nghĩ đến một điều gì đó, rồi nhìn qua Amrothos.
“ Em hãy dẫn khoảng 100 người tới đó phụ trợ. Quét sạch khu vực đấy, rồi kéo hết tất cả người em tìm được tiến thẳng về phía bến cảng, chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy. “
Để thêm chắc chắn, anh ta hỏi em mình. “ Em làm được không? “
Amrothos gật đầu một cách dứt khoát, tràn đầy ý chí mạnh mẽ. Cậu quay đi thực hiện mệnh lệnh ngay lập tức mà không nói thêm một lời nào.
…
“ Chết tiệt!, đám người này từ đâu xuất hiện vậy. “
Corbin chửi thầm trong đầu, anh là một trong những sĩ quan vệ binh của Dol Amroth, vừa mới lên chức đội trưởng chỉ mới cách đây vài ngày.
Thế mà tại ngày hôm nay liền có chuyện xảy ra, đầu tiên thì nhà kho cháy, rồi tự nhiên chuông báo hiệu có hải tặc tấn công và giờ anh chưa kịp chạy về khu bến cảng thì đám người này tập kích bọn anh, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Một tên chém thanh kiếm cong vào người anh. May mắn, anh đã lùi kịp vài bước chân, vết chém chỉ mới làm rách áo và chút da thịt.
Corbin cầm chặt ngọn giáo bằng hai tay, cố gắng vận dụng những gì anh đã học được trong khóa huấn luyện quân sự.
Anh chờ đợi lấy thời cơ, ngay khi tên kia lại một lần nữa lao đến, anh liền đẩy mạnh ngọn giáo về phía trước. Tên kia muốn né tránh nhưng anh làm sao để tên khốn đấy tránh được, lấy sức đã thủ sẵn anh bật thẳng về phía trước, đâm thẳng vô bụng thằng cha đấy.
“ Này thì chém, chết đi thằng khốn! “
Mượn lực, Corbin đẩy kẻ địch thẳng vào tường, đầu mũi giáo cũng xuyên qua phần bụng của hắn, đâm thật mạnh vô tường “ rắc “. Do dùng sức quá lớn, nên anh cũng bị phản chấn, ngọn giáo cũng bị gãy mất đầu.
“ Corbin!!! “ Một tiếng thét của người đồng đội từ phía sau.
Thời gian như đang chậm lại từ từ trong mắt Corbin. Anh đã có thể nhìn thấy hình bóng của kẻ phía sau mình ở trên bức tường thô ráp. Tay của hắn giơ thanh kiếm lên cao, nó đang từ từ hạ thấp xuống, như lưỡi hái của thần chết chuẩn bị cướp lấy mạng sống của anh. Biết là mình không thể tránh khỏi, anh nhắm mắt lại tự thì thầm trong lòng.
“ Tạm biệt cha mẹ, Hebe. “
Một giây, hai giây, thời gian từ từ đang chậm trôi qua. Corbin chưa cảm nhận được lưỡi hái thần chết lấy mạng mình. Hay anh đã chết rồi, chỉ là nó xảy ra quá nhanh đến nỗi anh không cảm nhận được gì.
Một bàn tay bỗng chạm vào vai Crobin, khiến anh giật mình, hết hồn quay đầu lại. Đập vào mắt anh là một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc đen, có hình dáng cao to, lực lưỡng. Thậm chí anh chỉ có thể đứng đến nửa cái đầu của người đó.
Cậu ta nhếch môi cười, nói với anh. “ Vẫn chiến đấu được chứ? “
Corbin chậm chạp gật đầu, anh nhìn thấy người trẻ tuổi phía trước quay đầu lại, dùng thanh kiếm đỡ lấy một kẻ đang tấn công. Không biết là may mắn hay thế nào, cơ thể anh tự nhiên phản xạ, cầm chặt ngọn giáo gãy đầu, lấy mũi nhọn của phần gỗ và dùng hết sức, đâm thẳng vào bụng kẻ tấn công chàng trai.
Người cứu lấy mạng Corbin là Eothur. Khi hắn vừa chạy ra, liền phát hiện ở gần đó có một đám người đang chiến đấu, hắn rút kiếm, lao đến giúp đỡ bọn họ. Vừa tới, hắn nhìn thấy được một người vệ binh trẻ sắp bị tấn công từ sau lưng. Không còn cách nào khác, hắn ném lấy thanh kiếm trong tay mình, như chơi trò phóng dao, và chỉ với một phát liền đã trúng đích, Bloodblade đâm vào người tên đó.
Mất vũ khí, Eothur buộc phải né tránh một số tên, rồi lăn lộn đến cái xác của kẻ đã chết, rút thanh kiếm ra. Thấy người vệ binh vẫn nhắm mắt, hắn vỗ vai gọi anh.
Thế là một kẻ tính tấn công, hắn quay người đỡ lấy, và tay vệ binh nhanh nhẹn đã đâm chết đối thủ, khiến hắn cũng hơi chút ngạc nhiên.