Cánh cửa mở ra, Eothur có thể nhìn thấy được bên ngoài là một người hầu đang đứng ở đó, bà ấy nói.
“ Đây là thức ăn buổi sáng, Eothur. “ Vừa nói bà cũng vừa đẩy chiếc xe chứa đồ ăn của hắn vào bên trong, do ánh mắt nhìn xuống phía dưới nên bà không để ý tới có hai người đang đứng trong căn phòng này.
Ngoài ra là giọng điệu giản dị bình thường của bà, chứng tỏ Eothur và bà đã tiếp xúc được một khoảng thời gian khá dài, thậm chí có thể nói là đã quá quen thuộc, thân thiết với nhau.
Mất một đến hai giây, không nghe được Eothur đáp lại nên bà thấy hơi chút kỳ lạ rồi ngước đầu lên nhìn, phát hiện hắn đang đứng thẳng người đối diện bà mỉm cười.
“ Eothur,… cậu có thể di chuyển lại được rồi… thật tốt quá. “ Bà hơi chút run tay nhưng vẫn nói với cái giọng thật là vui vẻ.
“ Phải, nhờ công chăm sóc của dì ạ. “ Eothur lễ phép đáp lại, dù sao trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh chính bà ấy là người chăm sóc hắn trực tiếp.
“ Không,… không,… “ Đang nói bà ấy đột nhiên phát hiện có người đứng bên cạnh Eothur, rồi nhận ra người đó là ai bà lập tức dừng tiếng nói lại và khom người cúi chào.
“ Đừng dì ạ. “ Ewen nhanh tay liền ngăn cản bà ấy lại. Rồi kéo bà ngồi xuống ghế, nàng ngồi xuống ở đối diện, rót nước vào hai chiếc ly và nói chuyện với bà. Trông hai người họ rất là thân thiết với nhau.
Eothur thì đứng đó mỉm cười, thỉnh thoảng hắn mở miệng tiến vào cuộc trò chuyện của hai người đấy.
...
Nhìn vô tấm kính đang phản chiếu lại khuôn mặt mình, Eothur sờ lấy bộ râu quai nón đang mọc, có vẻ nó đã khá dài và đã đến lúc hắn nên cạo bớt nó đi.
Không chỉ bộ râu, trên đầu Eothur phần mái tóc cũng đã rất lâu rồi không được cắt gọn lại, đây cũng là lúc thích hợp để xử lý mọi thứ.
Mất gần 30 phút chỉnh sửa lại khuôn mặt, mái tóc của mình. Cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng Eothur liền thay bộ đồ ngủ mình đang mặc trên người lại bằng một bộ quần áo trong giản dị nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của một quý ông, bộ này thật ra cũng không phải là của hắn mà là do Ewen cung cấp cho.
Eothur tự hỏi không biết nàng đã kiếm nó ở đâu ra, thế mà mặc vừa in với cơ thể của mình không quá chật hay quá rộng.
Chỉnh chu lại một chút vết gấp trên tay áo trắng của mình, Eothur nhìn trở lại vào tấm gương, mọi thứ đã được hoàn chỉnh, hắn khá thỏa mãn với hình dáng của mình bây giờ rồi nhếch mép thể hiện tâm trạng vui vẻ rời khỏi phòng.
Vừa xuống dưới nhà, bước ra khỏi chiếc cổng lớn. Eothur đã thấy có người đứng đó chờ mình sẵn sàng, đi cùng với người đàn ông tộc Elves đó là một cỗ xe ngựa đã được trang trí, đang trong trạng thái sẵn sàng.
Trước khi đi, Eothur cảm ơn vị điều khiển rồi leo lên phía trong thùng xe.
Nhắm mắt lại ngồi dựa lưng trong thùng, Eothur cảm nhận phía dưới mình thỉnh thoảng lắc lư, rung động bật lên xuống khá mạnh khi đi qua những hòn đá nhỏ. Nếu một người hiện đại đã quen ngồi trên ô tô,... thì hắn tin chắc rằng họ sẽ không chịu nổi thứ này, mặc dù chính dưới mông hắn đã được trải tấm nệm mỏng nhưng vẫn ê ẩm hết cả phần dưới.
Đau thì đau thật nhưng đành phải chịu thôi, ở thế giới Arda bánh xe của những phương tiện di chuyển không phải được làm bằng cao su, chưa nói đến là nó cũng không có lò xo để giảm lực, hắn quả thật ao ước trở về trên lưng ngựa còn hơn ngồi trên thứ này.
Hít vào một hơi và chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái, rồi Eothur suy ngẫm trong đầu, ngày hôm nay hắn đang tiến tới ngôi nhà lãnh chúa của vùng đất Harlond, hắn sẽ gặp mặt người mà chính Ewen gọi là cha, và ăn tối cùng với gia đình của ông.
Đây là bữa tối đầu tiên của hắn với gia đình họ, vì trước kia hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh nên không đi đâu được.
Sờ lấy trái tim đang đập mạnh của mình, quả thật Eothur bây giờ vẫn có chút hồi hộp mặc dù hắn đã gặp gia đình nàng nhiều lần trước kia, hắn biết nếu thế này thì sẽ không hay lắm nên cũng cố đè nén hết cảm xúc lại để lấy sự bình tĩnh.
…
Một lát sau, chiếc xe ngựa dừng lại hẳn hoi.
Không cần Eothur đẩy cửa thùng xe ra thì đã có người làm việc đó, hắn gật đầu nhằm cảm ơn vị người hầu kia rồi bước xuống mặt đất.
Chiếc xe ngựa đã dừng lại trước cổng của một căn nhà hai tầng to lớn, phải rộng gấp hai lần nơi hắn đang ở, ngó nhìn xung quanh, hắn phát hiện đã có người đứng đó chờ đợi mình sẵn, không muốn làm mất thời gian để chờ đợi hắn liền tiến đến.
Đứng trước đối diện người đàn ông có mái tóc dài màu đen, Eothur hơi chút khom người nói.
“ Chào ngài, lãnh chúa Ewfila. “
Người đứng đối diện Eothur là cha của Ewen, lãnh chúa của khu sinh sống người Elves nơi đây. Chứng kiến nghi thức chào của hắn, đôi mắt ông lóe lên một chút tia hài lòng nào đó, ông lắc đầu đáp.
“ Cậu không cần lễ nghi thế đâu, Eothur. “
“ Nhưng bất kỳ ai cũng cần một chút sự tôn trọng của người khác, thưa ngài. “ Eothur đáp lại.
Ewfila nhấc môi khẽ cười. “ Nếu nói vậy, cậu cũng cần ta tôn trọng đấy. “
“ Được ngài mời đến một bữa tối, đủ để tôi cảm thấy mình được tôn trọng. “
“ Khéo lắm, được rồi mọi người đang chờ đợi chúng ta đấy, hãy theo ta nào Eothur trẻ tuổi. “
“ Eothur trẻ tuổi. “ Nghe thì có vẻ như là một lời khen bình thường nhưng nó chứa ẩn ý rất là sâu xa, Eothur có thể hiểu được nghĩa của từ đó, Ewfila đã khen ngợi hắn không thua kém gì với tổ tiên của mình, Eorl The Young…
Khen thì khen như vậy, đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân Ewfila. Với Eothur thì hắn có tài cán gì mà có thể so sánh với một bậc anh hùng như vậy chứ, hắn có giúp gì cho Trung Địa, Rohan không, đáp án là không.
Muốn trở thành như họ, hãy lập chiến công vang dội trước đi.
Đi được một đoạn thì đến nơi, Eothur đã thấy Ewen đang đứng chờ ở đó sẵn. Nàng mặc trên mình một chiếc đầm váy dài, màu trắng, nhưng loại vải của nó khác hẳn với những tấm vải quý giá của loài người, nó,… chính xác là nó hình như đang tỏa sáng nếu như hắn không nhìn lầm,… đây không phải là một chiếc đầm bình thường nữa,... mà là một món bảo vật.
Nhưng điều khiến Eothur chăm chú hơn nữa không phải là bộ đầm, mà là trên đầu Ewen, mái tóc vàng của nàng đã được trải thẳng xuống, có một chiếc kẹp tóc có hình con bướm, gắn trên đó là những viên đá màu trắng lấp lánh, nếu như hắn đoán không lầm nó có vẻ như được làm bằng Mithril và đá quý trắng, những thứ mà người Elves cực kỳ thích hơn bất kỳ đồ lấp lánh nào như vàng, hồng ngọc,...
Hai món bảo vật đó khiến cho Ewen ngày hôm nay còn tuyệt vời hơn mọi khi, bình thường thì đã không thể diễn tả nàng bằng lời rồi, bây giờ thì,…
“ ưmm…“ Thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Eothur, đứng cạnh Ewen là một quý phu nhân cũng có mái tóc màu vàng óng y hệt, chính bà là người đã giả vờ ho.
Eothur lập tức thay đối hướng nhìn, hắn lại một lần nữa khom người chào phu nhân người Elves.
“ Đã lâu không gặp ngài, phu nhân Criladon. “
Người phụ nữ có mái tóc vàng này chính là mẹ của Ewen, đúng là mẹ nào con nấy, bà cũng rất xinh đẹp không kém con gái mình một thứ gì cả, thậm chí bà còn có thứ mà Ewen chưa có, đó là sự thành thục.
“ Chúng ta chỉ mới gặp nhau cách đây vài ngày, Eothur à “ Criladon mỉm cười đáp.
Eothur cũng mỉm cười mà không nói gì, hắn quay người nhìn Ewen.
“ Trông cô thật là giống cái vì sao, công nương Ewen. “
Ewen che miệng khẽ cười, nghe được lời khen của hắn khiến nàng hơi chút đỏ mặt, vì để đỡ ngượng nàng nhanh chóng trả lời.
“ Eothur, cậu hơi tâng bốc quá, ở trung địa này ai mà không biết người phụ nữ có vẻ đẹp ngang với các vì sao nhất, chỉ có công nương Galadriel. ”
“ Nhưng tại bây giờ đâu có công nương Galadriel, quý cô mới là người như những ngôi sao nhất trong đêm nay. “
…
Đứng bên cạnh Ewen, Criladon liếc mắt nhìn hai người họ đối đáp với nhau, bà có chút cảm giác nghi ngờ gì đó, hai người họ đang,… che dấu bà, họ đang có,…
“ Được rồi, Eothur, Ewen, ta nghĩ chúng ta nên tiến vào bàn ăn thôi. “ Ewfila lên tiếng với cái giọng nói không quá lớn nhưng đủ để cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người trẻ tuổi và dòng suy nghĩ của vợ mình.
Ngồi xuống chiếc bàn, đối diện Eothur là lãnh chúa Ewfila, bên phải là Ewen, bên trái là Criladon. Đồ ăn đã được dọn sẵn sàng trên đó, bọn họ chỉ cần ngồi vào thưởng thức nó và tiếp tục trò chuyện với nhau.
Đằng sau Ewfila có một khung cảnh rất đẹp mà từ góc độ của hắn có thể nhìn ra.
Vì chỗ ăn tối của bọn họ nằm tại một cái đình trên cao, từ nơi đây Eothur có thể nhìn thấy cả biển cả, bến cảng của vùng đất Harlond ở sau lưng ông ấy, người Elves đúng là bao giờ cũng biết thưởng thức và lợi dụng quang cảnh thiên nhiên cả.
Còn tại sao lại có góc nhìn về biển cả, Eothur đoán có thể là do sự khao khát kèm theo do dự của giống người Sindar nơi này, ở phía tây xa xôi ngoài kia chính là mảnh đất Valinor, vùng đất bất tử, nơi cai trị của các vị thần.
Một ngày nào đó, những con người Sindar ở đây sẽ tiếp tục hoàn thành chuyến đi mà tổ tiên bọn họ trước kia đã bỏ lỡ, chỉ là họ vẫn chưa muốn rời khỏi mảnh đất Trung Địa này, quá nhiều người đã gắn bó với nó rất lâu, đây chính là quê hương của họ.
Có thể đây chính là ý ẩn dụ khi các lãnh chúa trước đã thiết kế cái đình này, ngắm về phía tây xa xôi ngoài kia, chờ đợi một dấu hiệu nào đó, cho họ biết là đến lúc mình sẽ rời khỏi quê hương.
“ Mời mọi người thưởng thức “ Ewfila giơ chiếc ly làm bằng bạc sáng bóng của mình lên, một dấu hiệu cho ba người còn lại biết rằng bữa tối đã bắt đầu, hãy cứ tự nhiên, cái ý này thì chủ yếu là cho Eothur hiểu.
Ăn uống ở đây khiến cho người Eothur có một cảm giác thật dễ chịu, thoải mái, bất kỳ thứ gì bỏ vào miệng cũng thấy ngon, kể cả một số loại củ mà hắn từng ghét ăn, thật là tuyệt vời.
Uống lấy một ngụm nước trái cây có vị táo, Eothur nghe được vợ lãnh chúa hỏi hắn.
“ Eothur, ta nghe nói cậu đến từ vùng đất Rohan phải không? “
“ Đúng vậy, thưa phu nhân. “ Eothur gật đầu đáp
“ Từ đây tới đó, một chặng đường khá xa đấy. “ Lần này thì là Ewfila nói.
“ Cha, tại sao chúng ta không hỏi cuộc phiêu lưu Eothur thế nào? cậu sẽ kể chứ? “
Ewen nói lớn với cha mình rồi ngước đầu nhìn hắn với cái ánh mắt khôn khéo hỏi hắn vào lời cuối.
“ Ta cũng muốn thưởng thức câu chuyện của cậu đấy. “ Criladon để hai tay lên bàn nói với vẻ mặt mình sẽ chăm chú lắng nghe hết mọi thứ, sau đó ánh mắt của bà thì hết nhìn Eothur rồi lại liếc qua Ewen.
Ewfila cũng dừng lại hành động ăn miếng bánh mì của mình lại mà nhìn hắn.
Trong lòng Eothur gượng cười còn bồi thêm một câu. “ Ewen, em thật là,… khốn,…“
Còn bên ngoài thì nói: “ Không có vấn đề gì thưa quý ngài, quý phu nhân, và quý cô xinh đẹp. “
Eothur bắt đầu câu chuyện của mình về nơi mình được nuôi sống, vùng đất Rohan, tiếp theo là chuyến hành trình đến Gondor, Minas Tirith, rồi lang thang từng vùng tỉnh khác nhau,… có cả công quốc Dol Amroth.
Mỗi vùng đất Eothur còn cho họ biết về những con người mình đã gặp như Leods, Boler, Amrothos, Corbin, Rowan, Imrahil, Elias,… những con người mà hắn rất kính trọng, nể phục và yêu quý.
Ngoài ra hắn cũng kể lại những mảnh chuyện vui mà mình đã chứng kiến, nghe được trong chuyến đi, rồi lại đến những khó khăn, trắc trở thế này thế kia,…
Một hồi sau, khi nghe đến đoạn về trận phục kích của hải tặc tấn công vào Dol Amroth, cả ba người Elves trước Eothur đều hiện ra những cảm xúc khác nhau. Trong đôi mắt Ewen hiện ra là lo lắng khi nghe hắn cứu một đứa trẻ trong ngôi nhà cháy và vui khi hắn đã thành công, Criladon thì khẽ cười khi nghe hắn kể về những người phục vụ trong nhà hàng cầm các vũ khí bếp núc.
Cuối cùng là Ewfila, ông ta thở dài trước đoạn cuộc chiến đẩy lùi hải tặc, hắn gần như có thể cảm nhận được chỉ có một mình ông mới có thể tưởng tượng thật sự đến cái khung cảnh của chiến trường, lửa, máu và xác chết, chỉ có ông mới cùng có một tâm trạng với hắn cái nỗi buồn cho những con người tội nghiệp đã khuất.
Hết cuộc chiến là đến cuộc phiêu lưu tới giống người Druedain, ban đầu khi nghe được cái tên này cả ba người bọn họ cũng bất ngờ nhìn nhau, chính họ cũng không hề biết nhiều về giống người đó, chỉ biết đó là loài xấu xí, có ánh mắt vô cảm,…
Nghe được từng chi tiết về cách sinh sống, tính cách, môi trường của người Druedain, ba người họ đều im lặng suy nghĩ, họ cũng không ngờ có những giống người tuy hoang sơ, xấu xí nhưng lại ẩn chứa những điều hay ho thế này.
Ngay cả Ewfila, một lãnh chúa sống lâu năm cũng phải căng tròn con mắt mình để tưởng tượng.